Ước mơ của tôi đã không thành sự thật. Người ấy sẽ không một lần nào nữa đi bên cạnh cuộc đời mình để cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, để cùng nghe gió sông Hậu ùa về, để cùng nhìn hoa điệp đỏ bờ sông...
Hoa nằm viện, sốt liên tục, cái nóng dồn lên vầng trán dồ, cái lạnh dồn xuống đôi chân, đôi tay xanh mét. Bệnh rất nguy kịch, nhưng nó vẫn bình tĩnh lạ thường, chịu đựng tất cả những viên thuốc đắng, những mũi tiêm xé thịt... Dù vậy, sức chịu đựng của con người cũng có hạn. Nó có thể xa tôi trong khoảnh khắc. Nghe nói, ngành y tế cũng chưa có thuốc đặc trị bệnh sốt xuất huyết mà chủ yếu dựa vào kinh nghiệm điều trị của đội ngũ y bác sĩ. Ðành vậy, còn nước còn tát, còn hy vọng...
Sau nửa tháng nằm viện, bệnh tình của Hoa đã giảm. Tôi sung sướng bồng Hoa ra hành lang lầu ba bệnh viện, lâng lâng nhìn con đường Cách mạng Tháng Tám mặt nhựa đen bóng, người và xe qua lại nhộn nhịp. Nắng chiều trải vàng thành phố. Gió xua nhẹ những đám mây trắng lang thang trên bầu trời trong xanh. Tôi xúc động, cúi xuống hôn nhẹ lên trán con, hỏi nhỏ:
- Con khỏe nhiều chưa?
Tay nó rờ lên trán, rồi nắm chặt tay tôi:
- Khỏe. Con hết nóng rồi, ba rờ trán con coi. Hết nóng rồi phải không ba?
- Ừ, hết nóng rồi.
- Con về được chưa ba? Con nhớ nhà, nhớ trường, nhớ cô giáo Hương. Con nghỉ học lâu quá, cô sẽ không cho con lên lớp?
- Ba đã xin phép cho con rồi, cô đồng ý mà! Tôi ngắt lời con để nó yên tâm điều trị chứ lòng tôi không yên. Tôi rất quý trọng nhà giáo không phải vì bản thân tôi đã từng đi dạy học và tham gia công tác quản lý giáo dục, mà có điều gì đó rất thiêng liêng... Biết vậy, nhưng cũng không phải là bất kỳ, nhất là có đôi lúc, thậm chí có một thời gian khá dài tôi phải đau đớn, phải băn khoăn về họ, mất lòng tin về họ? Ðiều này bắt nguồn từ những gì xảy ra ở quanh tôi, chuyện gia đình tôi có liên quan đến nhà giáo. Ðó là những năm hòa bình đầu tiên, miền nam hoàn toàn giải phóng - Hoa - con tôi bước vào lớp một, lớp học dời đổi luôn. Cuối năm học, hóa ra con gái tôi không có tên trong danh sách lớp. Lạ chưa? Vậy thì dạy gì, học gì? Cuối cùng, Hoa cũng được lên lớp, nhưng những năm học tiếp theo thì sao? Tôi biết việc học, việc lên lớp, việc ngồi lại lớp là chuyện bình thường nhưng sự thật thì không đơn giản như thế. Có người cha mẹ nào có thể yên lòng được khi nhìn thấy thầy giáo chạy xe đạp ôm, cô giáo bán hàng vặt vì đồng lương quá thấp, vì đời sống quá khó khăn, rã ngũ như lá rụng. Rồi nhiều, rất nhiều vụ việc khác nữa, không sao hiểu nổi... Có người cha người mẹ nào có thể yên lòng việc học hành của con em mình trong tình cảnh như vậy?
Như nghĩ ra điều gì, Hoa nói:
- Cô Hương có đến đây thăm con. Cô cũng hôn con như ba vậy, cô còn hỏi: ba có đến thăm con thường không? Con nói, thường lắm, ngày mấy lần đặng... Cô Hương thương con nhiều, nhiều lắm...
- Ừ, phải rồi, cô giáo là bà mẹ thứ hai mà!
- Nhưng cô thương con nhiều hơn các bạn. - Nó nói như để giải thích. Cô chăm sóc con nhiều hơn các bạn, thường nắm tay con, xoa đầu con, vuốt tóc con... Còn đối với các bạn khác thì cô không làm như vậy đâu. Có lần cô hỏi, mẹ mất, ba đi làm về chắc là bận rộn việc nhà lắm phải không?
- Con trả lời thế nào?
- Con nói, ba con bận lắm, đủ thứ việc, không rảnh tay. Nào là nấu cơm, chẻ củi, cho heo ăn. Nào là đêm đêm ba còn viết viết gì đó nữa, khuya lắm. - Nó dừng lại một lúc, bỗng nhiên hỏi: Con trả lời như vậy có được không ba?