a tôi lúc này thì phải. Tôi nhớ, có lần tôi đã cố ý gán ghép Ngân với Quang Anh bằng cách hẹn cậu ấy đi chợ hoa và cuối cùng người xuất hiện lại là Ngân. Lần đó, Quang Anh cũng giận tôi lắm.
Đôi khi tôi cũng mơ hồ về tình cảm của mình dành cho Quang Anh. Cậu ấy đơn giản chỉ là người bạn lớn lên bên tôi, ngoài lúc chành choẹ với tôi, Quang Anh luôn là người bạn đầu tiên và duy nhất tôi tìm đến khi gặp vấn đề, dù là chuyện nhỏ nhặt nhất. Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt khác lạ của tôi, cậu ấy cũng đoán ra chuyện mà tôi gặp phải. Những lúc như thế, tôi thường gọi đùa cậu ấy bằng cái tên: Phù thuỷ nhỏ của Vi dễ thương. Và thậm chí, trong danh bạ điện thoại bây giờ của hai đứa, cũng lưu bằng cái tên ngồ ngộ lúc nhỏ ấy.
Tên tôi trong danh bạ của Quang Anh là: Vi dễ thương của Phù thuỷ nhỏ.
Và tên Quang Anh trong điện thoại của tôi: Phù thuỷ nhỏ của Vi dễ thương.
***
Đã gần một tuần Quang Anh không nhắn tin, không gọi điện, không gọi tôi vào mỗi sáng, không chành choẹ với tôi như mọi ngày. Cậu ấy chỉ lẳng lặng đợi tôi ở trước cổng lúc 6 giờ 30 để chở tôi đi học, và 11 giờ 30 chở tôi từ trường về. Và rốt cuộc thì trên đường cậu ấy cũng chẳng mảy may nói với tôi một câu nào.
Đầu tiên là bố mẹ tôi và bố mẹ Quang Anh, họ ngạc nhiên và tò đến mức, mẹ tôi đích thân hỏi tôi và mẹ Quang Anh đích thân hỏi cậu ấy một câu hỏi chung: Vì sao hai đứa bỗng nhiên im lặng như vậy?
Và câu trả lời chung mà họ nhận được từ tôi và Quang Anh là: Chúng con đang chơi trò chơi Xem Ai Im Lặng Lâu Hơn.
Sau đó là đến lũ bạn cùng lớp bọn tôi, chúng nó mắt chữa A mồm chữ O cả tuần nay. Và câu trả lời của chúng tôi: Bon tao đang chơi trò Xem Ai Im Lặng Lâu Hơn.
Có vẻ như mọi vấn đề được giải quyết ổn thoả nếu như không có vấn đề tưf phía tôi. Ban đầu, tôi cảm thấy mọi chuyện bình thường. Chỉ là tôi bớt thời gian cạnh Quang Anh đi, giảm thời gian cãi nhau, đỡ phải tranh giành như mọi ngày... Nhưng, sự thật là tôi thấy trống trải vô cùng. Việc có Quang Anh bên cạnh như một thói quen với tôi. Đâu đâu cũng thấy hình bóng của cậu ấy. Và dường như, Quang Anh đang trốn tránh tôi thì phải.
Mấy lần định bắt chuyện với Quang Anh, tôi đều lưỡng lự. Cứ nhìn thấy ánh mắt xa xăm và khuôn mặt lạnh te của cậu ấy, mọi can đảm của tôi như đánh bại. Chẳng biết lí do vì sao, nhưng thật sự thì tôi thấy nhớ Quang Anh.
---
Chủ Nhật, ngày mà chúng tôi diễn vở kịch đã chuẩn bị trước đó cả tuần.
6 giờ chiều, tôi nhắn tin cho Quang Anh.
-" Hôm nay tao có việc ở trường. Chị phụ trách nói cần xem lại cái phông sân khấu tối nay. Tao đi trước. Mày nhớ đến đúng giờ."
Đáp lại tin nhắn cả tuần mới có ấy của tôi là dòng chữ "ừm" ngắn gọn của Quang Anh.
...
20 giờ. Sân khấu trường nhộn nhịp hẳn. Ánh đèn, tiếng nhạc, tiếng hò hét của học sinh cùng khối cũng chẳng làm tâm trạng tôi khá khẩm hơn. Sau khi giúp chị phụ trách sửa lại phông nền sân khấu, tôi ngồi đợi đội kịch của lớp ở phòng chờ vì lớp tôi là tiết mục đầu tiên.
20 giờ 15. Đội kịch đã đến đủ, trừ Quang Anh. Tôi nóng ruột gọi điện cho Quang Anh chục lần, đều thông báo máy bận. Vừa bực vừa lo, tôi định phóng xe về tìm cậu ấy thì nghe thấy tiếng Ngân.
- Đến, đến rồi. Quang Anh đến rồi.
Tôi hấp tấp quay ra. Quang Anh trông lạ lắm, cậu ấy trông khá là chững chạc trong bộ vest hoàng tử. Trên mặt lấm tấm mồ hôi, Quang Anh thở hổn hển:
- Xin lỗi mọi người nhé. Xe tớ bị hỏng giữa đường.
- Vậy không biết đường nghe điện thoại khi người khác gọi à?
Tiếng quát bất ngờ của tôi khiến Quang Anh sững sờ quay sang, cậu ấy lúng túng đến nỗi mặt đỏ bừng.
- Tao...Tao xin lỗi, điện thoại tao hết pin, tao vứt ở nhà.
Đúng lúc đó, có tiếng loa thông báo đến tiết mục mở màn của lớp tôi. Tôi quay sang lườm Quang Anh một cái rõ dài. Hậm hực dẫn cả nhóm lên sân khấu chào khán giả.
Vai diễn của tôi bắt đầu khi Ngân - vai Lọ Lem khóc thút thít vì không có quần áo đẹp đến dự lễ hội của hoàng tử. Tôi lướt qua sân khấu, mỉm cười với khán giả, dùng chiếc đũa thần gõ nhẹ lên người Ngân. Ngân trút bỏ lớp áo khoác ngoài, để lộ ra chiếc váy trắng xinh xắn.
Tôi mỉm cười, từ từ lui vào trong hai bên cánh gà.
Giữa sân khấu lúc này là Quang Anh và Ngân, hoàng tử và công chúa đang lướt những bước chân trên điệu nhạc khiêu vũ. Trông họ đẹp đôi quá.
Vai diễn của tôi là vai phụ, sau khi giúp nhân vật chính có được hạnh phúc, bà tiên sẽ biến mất.
---
Tôi lặng lẽ dời khỏi sân khấu khi vai diễn của mình hoàn thành. Sự thật là khi thấy Quang Anh và Ngân tay trong tay, bỗng dưng tôi cảm thấy khó chịu. Nhưng, chẳng phải đó là điều mà tôi muốn Quang Anh làm hay sao?
Mà khoan, sao hôm nay con đường này vắng tanh và tối om thế này? Đúng, cái bản tin sẽ mất điện luân phiên và hôm nay đến khu phố này mất điện. Tôi hốt hoảng. Tôi vẫn sợ bóng tối như ngày nào.
Nước mắt chực rơi và cảm giác sợ hãi, tôi lấy tay ôm chặt miệng để giữ cho mình khỏi khóc và cố đi nhanh qua con phố tối om. Điều duy nhất tôi nghĩ được trong lúc này. Quang Anh, cậu ở đâu?
- Vi, Vi cậu ở đâu?
Đó là tiếng của Quang Anh, đúng rồi, là tiếng của Quang Anh. Tôi rối rít gọi tên cậu ấy.
Chỉ khi có một bàn tay đủ ấm kéo tôi ra khỏi bóng tối sợ hãi, tôi mới đủ bình tĩnh để nín khóc.
---
Trên cây cầu cao lộng gió, ánh đèn đường sáng trưng và có hai li Kem trong tay. Tôi cười khanh khách.
- Tao nhớ không nhầm là mới 15 phút trước mày còn nước mắt ngắn nước mắt dài cơ đấy.
Tôi quay sang "hứ" một cái rõ to. Quang Anh nhìn điệu bộ đó của tôi, cậu ấy cười khúc khích.
- Mà sao mày biết tao ở đây?- Tôi quay sang nhìn Quang Anh, thắc mắc.
- Cái gì mà tao chẳng biết.
- Hơ. Nói điêu.
- Thế từ trường đến quán Kem cuối phố có mấy đường? - Quang Anh chống tay lên thành cầu, nhìn tôi.
- Một.
- Đó là lí do tao gặp mày ở đây.
- À. Ra là như thế.
- Mày đúng là ngốc mà. Tao nói đâu có sai.
Quang Anh thở dài, xoay người lại, cậu ấy khẽ tựa mình vào thành cầu. Đắn đo một lúc, tôi ấp úng:
- Có bao giờ hoàng tử không chọn công chúa mà lại chọn bà tiên không nhỉ?
- Có.
- Thật hả?- Mắt tôi sáng long lanh.
- Ừ. Trừ khi đó là bà tiên xinh đẹp. Chứ không phải là.........
Nói xong câu ấy, Quang Anh đưa mắt nhìn một lượt từ đầu xuống chân tôi. Biết ngay mà, cậu ấy lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cách chọc tôi thôi.
- Quang Anh.
- hả?
- Hình như......Hình như....tao thích mày rồi hay sao ấy.
Tôi lấy hết can đảm để nói ra cái điều mà lúc trước tôi nghĩ không-bao-giờ có thể xảy ra ấy. Tôi nhắm chặt mắt chờ câu trả lời.
- Không được. Mày béo, tao gầy....Thích nhau làm sao được.
Quang Anh vừa cười, vừa cố hét lên cái giọng y chang như ngày xưa mà tôi nói với cậu ấy. Rõ ràng cậu ấy vẫn nhớ. Đúng là cái đồ thù dai.
- Mày thế này mà gầy á? - Tôi hét lên.
- ờ. Cứ cho là không gầy đi. Nhưng ít ra tao cũng....không bị tăng cân.- Quang Anh chống chế.
- Thế mày có thích tao không để tao còn biết đường về sớm đây. - Tôi gắt.
- Không.
Thất tình.
- Tao bị thất tình. Tao về trước đây. Nói trước là không được đòi Kem tao đấy.
Tôi quay sang lườm Quang Anh, bỏ mặc cậu ấy. Đi bộ về.
- Này. Vi.
- Cái gì.- Tôi quay lại, gắt gỏng.
- Tao không thích mày. Vì tao rất thích mày. Hay tao nói là tao yêu mày nhé. Hahaha. Đồ ngốc.
- Cái gì? Mày không phải an ủi tao đâu. Mày không thích tao thì thôi, không cần phải ép buộc mình đâu. Chuyện tình cảm không nên ép mày à. Tao về đây.
- Ơ. Cái con bé này.
Quang Anh chạy đến bên tôi. Nét mặt nhăn nhó.
- Tao nói thật đấy. Tao thích mày từ lúc nhỏ đến bây giờ luôn.
- Tao không tin. - Tôi một mực khẳng định.
- Mày không tin hả.......Không tin thì trả kem tao đây. - Quang Anh bực mình nhìn tôi- Mày nghĩ nói thích ai đó dễ lắm đấy hả.
- Hahaha. Thật ra là tao có tin. Nhưng tao thích mày nói lại vài lần nữa đấy.
- Cái gì? Vi......Mày có đứng lại ngay cho tao không thì bảo........Vi......
Và chúng tôi cứ đuổi nhau trên cây cầu đó như thế cho đến khi.....tôi vô ý làm rớt hai que kem trên tay.
Có những yêu thương đã trở thành thói quen và ta khó có thể nhận ra. Chỉ đến khi buông tay cho yêu thương dời xa, ta mới nhận thấy ta đã yêu từ khi nào.
Và tôi nhớ rất rõ, hôm đó tôi và Quang Anh thậm chí chẳng ai nói một câu xin lỗi sau tất cả những gì xảy ra trước đó. Vậy mà chúng tôi vẫn có thể bắt đầu bằng một tình yêu.
Có một câu nói tôi luôn thích. Đó là.
"Tình yêu nghĩa là không bao giờ phải nói lời xin lỗi"