John Blanchard đứng dậy, chỉnh lại bộ quân phục và nhìn đám đông người đang qua lại nhà ga trung tâm. Anh tìm một cô gái mà anh chỉ được biết trái tim cô, chưa biết khuôn mặt cô, cô gái với bông hoa hồng.
Anh bắt đầu quan tâm tới cô từ 13 tháng trước tại một thư viện ở Florida . Lấy một cuốn sách ra khỏi kệ, anh thấy mình bị cuốn hút, không phải bởi những lời lẽ trong cuốn sách, mà bởi những dòng ghi chú bằng bút chì ở bên lề. Nét chữ viết tay mềm mại phản ánh một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng suốt.
Ở mặt trước của cuốn sách, anh tìm thấy tên của người mượn sách lần trước, cô Hollis Maynell. Thời gian và sự nỗ lực đã giúp anh tìm ra địa chỉ của cô. Cô sống tại thành phố New York . Anh viết cho cô một lá thư giới thiệu về bản thân và xin cô hồi âm. Ngày hôm sau anh lên thuyền ra nước ngoài để phục vụ trong Thế chiến thứ 2.
Trong suốt 1 năm và 1 tháng tiếp theo, hai người đã dần hiểu nhau qua những lá thư. Mỗi lá thư là một hạt mầm gieo vào trái tim. Một câu chuyện tình bắt đầu nảy nở. Blanchard muốn xem hình cô, nhưng cô từ chối. Cô nghĩ rằng nếu anh thực sự quan tâm, thì việc cô trông như thế nào chẳng phải là vấn đề.
Ngày cuối cùng trước khi anh trở về quê nhà, họ đã sắp xếp buổi gặp đầu tiên – 7 giờ tối tại nhà ga trung tâm ở New York .
“Anh sẽ nhận ra em” – cô viết – “nhờ bông hồng đỏ em cài trên ve áo”. Vì thế vào lúc 7 giờ, anh đã ở trong nhà ga tìm kiếm một cô gái với trái tim mà anh yêu, nhưng với khuôn mặt anh chưa từng gặp.
Hãy để ông Blanchard kể tiếp câu truyện:
Một người phụ nữ trẻ bước về phía tôi, cô ấy thật cao và mảnh khảnh. Mái tóc vàng của cô rũ xuống thành từng lọn trên đôi tai thanh tú, đôi mắt cô xanh như những bông hoa.
Trong bộ đồ màu xanh nhạt, cô như mùa xuân đang đến, thật sống động. Tôi bắt đầu nhìn theo cô, hoàn toàn quên không nhận ra cô không cài hoa hồng. Khi tôi di chuyển, một nụ cười hé đầy khiêu khích hiện trên làn môi cong: “Đi theo tôi hả, anh chàng thủy thủ?” – cô thì thầm.
Gần như không còn tự kiểm soát được, tôi bước thêm một bước gần lại cô, và khi ấy tôi nhìn thấy Hollis Maynell. Cô đang đứng trực tiếp sau lưng cô gái.
Một người phụ nữ ngoài 40 tuổi, mái tóc hoa râm giấu bên dưới một chiếc mũ đã sờn. Cô gái trong bộ đồ màu xanh đã rảo bước đi xa. Tôi cảm thấy như thể mình sắp chia thành đôi, một là khát khao đi theo cô gái, và một là mong muốn từ sâu thẳm được gặp người phụ nữ với tâm hồn đã luôn ở bên tôi và cổ động cho tâm hồn tôi.
Và cô đứng đó. Khuôn mặt tròn nhợt nhạt của cô thật cao quý và nhạy cảm, đôi mắt nâu của cô lấp lánh đầy ấm áp và nhân từ. Tôi không lưỡng lự. Những ngón tay của tôi kẹp chặt lấy bản sao bằng da màu xanh đã sờn của cuốn sách, một thứ thật quý giá, một thứ mà có lẽ còn tuyệt vời hơn cả tình yêu, một tình bạn, một thứ tôi đã và sẽ mãi mãi biết ơn.
Tôi đứng thẳng, chào và đưa cuốn sách cho người phụ nữ, mặc dù khi tôi nói, tôi cảm thấy sốc bởi sự cay đắng vì thất vọng. “Tôi là đại úy John Blanchard, và cô hẳn là cô Maynell. Tôi rất vui là cô có thể gặp tôi. Tôi có thể mời cô đi ăn tối được không?”.
Khuôn mặt người phụ nữ giãn ra với nụ cười khoan dung. “Tôi không biết cái
này là thế nào, con trai ạ” – cô trả lời, “nhưng cô gái trẻ mặc bộ đồ màu xanh vừa đi qua đó, cô ấy nài nỉ tôi cài bông hoa hồng này lên áo. Và cô ấy nói rằng nếu anh muốn mời tôi ăn tối, lúc ấy tôi có thể đi và nói với anh rằng cô ấy đang chờ anh trong nhà hàng lớn dọc theo con phố này. Cô ấy nói đây là một phép thử!”.
Không khó để hiểu và khâm phục sự thông thái của cô Maynell. Bản chất thực sự của một trái tim được nhìn thấy từ phản ứng của trái tim ấy với những gì không quyến rũ.
Ngọc Phước
Theo LoveFateDestiny