Lặng im em chỉ nhìn mà không nói. Vì biết rằng mình đã làm buồn mẹ lắm thay!
Mùa xuân năm nào em cũng ấm áp bên một bàn tay rắn chắc, bàn tay ấy đã nắm chắc tay em, hứa cùng em xây lâu đài hạnh phúc.
Anh là người bên em cận kề, đánh thức khi buổi sáng vừa đến, là tài xế lâu dài nhất của em.
Anh là người trong đám vệ tinh vây quanh em, ít nói nhưng hay làm. Em thương và yêu anh là vì thế.
Nắm tay mỗi độ xuân về, cùng anh đi dạo khắp phố hoa, anh hay kể về sự tích những loài hoa. Anh như người thầy tỉ mỉ kể em nghe, nhẹ nhàng giải thích mỗi khi em nhíu mày không hiểu. Mùa xuân với em nó thật tuyệt vời!
Mai là loài hoa mà em yêu thích. Anh nói: “Nó mảnh mai, yếu đuối nhưng giàu sức sống. Như em vậy”.
Khẽ khàng anh hôn lên má em: “Chờ anh mùa xuân sau nhé! Chúng mình sẽ cưới nhau”. Em hạnh phúc chờ đón mùa xuân của rượu hồng pháo cưới.
Cơ quan cử anh đi tu nghiệp cách em nửa vòng trái đất. “Chờ anh thêm ba mùa xuân em nhé! Vì tương lai hai đứa nhé em!”. Em giấu buồn. Em sẽ đợi mùa xuân.
Em vẫn yêu sắc vàng thanh khiết của mai. Em vẫn yêu mùa xuân, và chờ đợi mùa xuân anh về.
Đây là cuối đông, em đã tự tay ươm một cành mai thật đẹp. Khi anh về em sẽ mang tặng anh. Xuân chúng mình là nó đó anh.
Lỡ hẹn cùng xuân anh ở nơi xứ người. Anh đã quên mùa xuân và quên luôn loài hoa mảnh mai, yếu ớt.
Ở nơi đó có bông tuyết trắng và cả tương lai. Anh bỏ sau lưng cả mùa xuân và cả tình yêu, để cánh
mai tả tơi trước giông bão cuộc đời.
Tám năm chưa đủ để em đợi một mùa xuân. Em không trách anh mà chỉ hờn xuân.
Em sẽ ngồi cùng mùa đông vì giờ đây, đã bao mùa xuân qua, em sẽ quên lời hẹn ấy. Mưa lạnh lắm, dần xoá vết thời gian.
Em vẫn yêu mùa xuân. Vì mùa đông em nhớ về nơi miền băng tuyết ấy có trái tim và có người đã phụ bạc mùa xuân.
Hoa đào nở, nắng chiếu cành mai. Ban mai xanh khẽ cười trao em nhành hồng. Mùa xuân này em không lỡ hẹn cùng ai. Và mùa xuân sẽ vui trở lại.