– Đêm nằm nghe tiếng gió rít, chiếc radio nhỏ báo ngày mai bão về, lòng nghe quặn thắt, thương lắm mùa bão ơi…
Đất nước mình bao lần oằn mình đón bão, nỗi đau bao lần theo bão cùng về. Thương lắm, những tỉnh thành nơi cơn bão đi qua, bao hàng cây, bao mái nhà bay theo cơn gió lốc. Cả thành phố, làng quê, nước ngập mênh mông. Cảnh tượng đắng lòng em bé ngồi trên nóc mái, cụ già ôm lấy thân cây, bơ vơ giữa trời và nước. Nước trắng xóa, trắng như nỗi đau trần thế.
Thương lắm sản nghiệp cả một đời chắt chiu dành dụm, bão về chỉ vài phút cuốn phăng đi. Những đàn lợn, đàn gà, những cánh đồng lúa trĩu nặng bông chờ ngày thu hoạch giờ đây trôi theo dòng nước. Chẳng phải một mùa mà bao mùa vẫn vậy, người dân mình lại đứng lên sau bão, lại sống, lại làm việc và đợi mùa bão sau…
Thương lắm vì cuộc mưu sinh, bao con thuyền băng mình lao ra biển hi vọng đánh được mẻ cá đầy trong đêm trước bão, để rồi trong số những con tàu ra đi, có bao con tàu vĩnh viễn nằm lại nơi biển khơi sâu thẳm.
Thương lắm những người mẹ, người vợ ôm con ngóng về phía biển, mong thấy dáng người đàn ông trụ cột của gia đình trở về, nhưng sóng vẫn vô tình vỗ vào bờ cát, còn người thì xa xa mãi…
Thương lắm trong lúc bão ập về, ai đó quên mình cứu người thân, cứu những người quen thuộc, để rồi đuối dần trước cái ác nghiệt của thiên tai, đành lòng thả mình trôi xuôi giữa dòng nước lớn.
Thương lắm cô bé sinh viên xa nhà đêm nay mất ngủ, lòng đau đáu ngóng về khúc ruột miền Trung, nơi quê nhà bão đang càn quét. Nước mắt rơi trên trang sách học bài còn đang dang dở.
Thương lắm người dân Việt, tim thắt lại lắng lòng nghe, những thống kê về số người chết và bị thương trên đài, trên báo để rồi xót xa tê tái vì tình thương đồng loại.
Thương lắm sau ngày bão đi, ánh mắt ai vô hồn ngồi trên
đống đổ nát của nếp nhà mới cách đây vài hôm còn vang vang tiếng cười. Trên đầu vành tang trắng khắc khoải nhớ người thân vừa bị bão cướp đi. Nước mắt cạn khô chẳng khóc được
lên lời.
Thương lắm ngày bình yên sau bão, bé thơ đến trường xắn quần ngồi trong
lớp học, nước ngập đầu gối làm
đôi bàn chân nhỏ săn lại nhăn nheo. Bút, vở trôi đi còn lại trang sách ướt nhòe…
Mỗi lần nghe tin bão xa, tim đau nhói, chắp tay cầu nguyện “Bão ơi, thương lắm, đừng về…”