SốngĐẹp Team - Cộng Đồng Sống Đẹp
Đứng sau một thế giới............!!!
Một ngày của một tháng, tất cả đều rất bình thường và lòng tôi cũng vậy, một cái bình thường đến lạ lùng.... Đầu óc trống rỗng, tôi lật đật bước ra ngoài sau khi thoát khỏi cơn mê của một đêm dài vô tận..... Ánh nắng ban mai ập vào rồi đọng lại trên má tôi, nhẹ nhàng mà giá lạnh....
Hớn hở chạy ào xuống bếp, lao nhanh xuống những bật cầu thang, tôi cất tiếng :
_Good morning my parents!!!!
Tôi bỗng giật mình, chẳng còn ai ở đây cả…..Tất cả đã xa rời tôi một cách nhẹ nhàng, tôi ko kịp nhìn nhận lại sự thật……Tôi muốn nghe một tiếng la từ bố, một giọng nói ngọt ngào từ mẹ….Tôi thèm món bánh rán đặc biệt của mẹ….nhưng tất cả h là cơn mộng khi cả 2 đã tự tìm cho mình một lối thoát…..sau khi ly dị, tôi được sống bên mẹ, cứ ngỡ nỗi đau chỉ có thế là cùng,nào ngờ khi ở cùng với ch dượng tôi cảm thấy mình là đứa phế thải..... vậy giờ tôi đã ko còn là người thân của mẹ rồi.....mẹ giờ đã là của một ngươì đàn ông khác, của một gia đình khác... tôi trở về căn nhà cũ......để sống lại với những kí ức mà tôi đã từng hạnh phúc vì nó......
Lại một ngày tôi phải tự chuẩn bị bữa sáng cho mình, lấy đại một thứ gì đó bỏ vào miệng ko ngon nhưng cố nuốt , thay cả một diện mạo mới cho mình, tôi lết dọc theo con đường nhỏ, nắng bây giờ đã lên cao mà sao cái lạnh vẫn len lõi đâu đây, có khi nó đang đơị lúc con ngươì tôi yếu đuối rôì sẽ nhảy vào nuốt chửng tôi…..Hôm nay là ngày chủ nhật, như thường lệ, tôi sẽ đi ra khu công viên nhỏ gần khu phố, chọn một gốc cây cạnh bờ hồ…như tôi đã từng làm khi đi cùng bố mẹ….Nhưng tại lúc này, tôi đang là một kẻ dòm ngó sự hạnh phúc cuả những gia đình khác và rôi tôi để cho những giọt nước mắt của sớm mai, lăn dài trên gò má…………..
Ao!!!!! một quả banh rớt ngay tôi, vừa xoa xoa đầu vừ nhìn xem ai là thủ phạm ..Bỗng một cậu chạy đến….
_ Hey!! Sr cậu nha, tụi này lỡ…..
+ Lỡ làm u đầu người khác chứ gì!!!! Mà thôi mình ko sao!!! Banh của cậu nè…!!!
Cậu ta ném quả banh cho những ngươì bạn khác rồi ngôì kế bên tôi…
_Cậu đến đây vào mõi chủ nhật à??
+ Ùm…
_ Mình tên Herry, còn cậu???
+ Mình tên Tana!!!
_ Tên đẹp nhỉ!!!! cậu có chuyện gì buồn à??? Chia sẽ được ko?
+ Cậu không hiểu được đâu!!!
_ Cậu nói ra thì nhẹ nhàng hơn đấy!!!
+ Tớ không biết phải kể như thế nào và bắt đầu từ đâu…..chỉ biết rằng khi tớ đang sống trong một thế giơí hạnh phúc, thì ai đó đã cướp đi những cảm xúc, những niềm vui của gia đình tớ !!
_Thế là cậu buồn???
+ Không, Tớ tự hoỉ tại sao bố mẹ lại sinh tớ ra??? Có lẽ tớ là sợi dây xích nếu kéo họ ở bên nhau, có lẽ họ đã hết yêu nhau tự lâu rồi.....họ ko thề cho tớ biết được cuộc sống họ trao cho tớ chỉ là giả tạo....... và giờ....một khi họ đã thoát ra được cái sợ dây xích này.....họ nghĩ là tớ có thể tự chăm sóc bản thân mình....những việc họ có thể làm cho tớ là hàng tháng gửi tiền đều đặn về cho tớ......
_ Nhưng giờ cậu sẽ ko thế nưã đâu!!!
+ tại sao?
_ Vì giờ cậu đã có một ngươì bạn có thể đưa cậu ra khoỉ những nỗi buồn vô tận đó....là tớ!!!!
+ Giỡn vui ghê ha!!!!
_ Tối nay cậu đi với tớ ha !! 7h tớ đợi trước cửa ...vậy thôi nha!!!!....pp
+ Này.........
_ Àk quên!!! Nhà cậu ở đâu vậy ? tớ quên mình ko biết nhà cậu...!! =.=!
+ Bó tay với cậu!!!.......012xxxxxxxx... vậy tớ về nha...!!! ppp
_ Ê này tối nay cậu có đi ko ? :-/
_ Không biết nữa để xem…
~~~o0o~~~
If I had hated you, I wouldn`t have missed you……but I can´……………… !!! :52:
.............o0o...........
Tôi huơ tay tìm kiếm cái điện thoaị, bỗng tỉnh giấc khi nghe một giọng nói lạ…
_Hi!! Mình Herry đây… Cậu đang làm gì thế, đi với mình nè!!!!:105:
Loạng choạng bước ra ngoài ban công, bầu trời đã về đêm từ lúc nào, tôi nhướng mắt cố xác định vị trí mà Herry đang đứng….@-
Đây là lần đầu tiên tôi được đi chơi riêng với con trai mà không bị la rầy… tôi sưã soạn xong, ủ rũ bước ra….đi ngang qua căn phòng khách tôi chợt khẽ lên tiếng:
´´bye dad, bye mamy``…………….
_ Hey!!! Lâu vậy…lên xe nhanh nào!!!
Herry chở tôi băng qua những khu phố nhộn nhịp rôì đến những con đường vắng bong người…. tôi vương cánh tay ra để mặc cho những luồng gió đang chen chúc vụt qua khẽ tay mình….
_ Thích chứ!!!
+ Tàm tạm…!!!
Vậy tí nữa cậu sẽ không còn nói thế đâu..^^
Chúng tôi nhanh chóng đến địa điểm.
+ Đây ko phải là…. ???
_ Đúng clup đấy vui lắm….nhất là để xã street thì thật tuyệt….!!!
+ Bố cấm ko được vào những chỗ này..!!!
_ Lúc đó khác bây giờ cậu có thể làm những gì cậu muốn…vào thôi!!!
Đi qua cánh cửa, ở bên trong như là một thế giới mới….
_ Thấy thế nào ???
+ Oh my god!!! Kinh khủng thật, tim tớ như muốn nổ tung vậy….
Tôi cảm giác mình hoá thân thành một nhân vật bị câm….cố gào thét để ai đó có thể nghe mình nói….nhưng có lẽ là ko !!!
_ Một chai whisekey chứ ??? Herry cố làm dấu cho tôi hiểu..!!!
Tôi gật đầu đồng ý….!!! từ khi bố mẹ ra đi, tôi đã làm quen với bia rượu…những ngưởi bạn chấn thành….mà hay dẫn con người ta vào lầm lỗi!!!
°°°°°°°°°°°°°°
Có lẽ men rượu đã đánh bại lí trí cuả tôi…nhìn xung quanh tìm kiếm một dáng người quen thuộc…Herry đang trao đổi caí gì với nhóm bạn vậy nhỉ??? Nhưng cái tôi quan tâm nhất là cậu ấy rất được hâm mộ….những con mắt của nhiều bạn nữ khác thường đỗ về cậu…. có lẽ mình làm bạn với một người nổi tiếng rồi!!!
_ Này cậu uống nhiều thế!!! Làm tớ bất ngờ đấy….
Herry đến gần tôi từ khi nào mà tôi ko thấy nhỉ, có lẽ tôi say thật rồi…..@-
+ Cậu đừng nhìn bên ngoài mà đánh giá người khác nhé!!!!
_ Oh ko !!! tớ chỉ muốn khen cậu thôi mà…!!!=d>
+ Tớ muốn về!!!
_ Về Sớm vậy…..nhưng thôi cậu đơị tí nhé….!!! tớ chào đám bạn rồi mình về!!!
<<<<<°o0o°>>>>>
_ Tới nhà rồi cậu xuống được ko ?
+ Được mà….
_ Hôm nay đi với tớ ko vui à????
+ ko !!!! vui lắm….cám ơn cậu nhé…..^^
_ Chỉ cần cậu vui là được rồi…!!! Thôi cậu ngủ ngon nhé…..good night!!!
Tôi chào cậu ấy xong rồi ai về nhà nấy….!!! đi thẳng lên phòng tôi, thả mình lên chiếc nệm tôi thiếp đi cho tới sang….!! Ừ thà cứ như vậy để tránh đi một chút gì đó mà làm lòng tôi đau đớn…!!!
Chiếc đồng hồ reo inh oỉ….và tôi nhận ra hôm nay đã là một ngày mới, có nghĩa là tôi phải bước chân đến trường…. cuộc sống của tôi tại trường khác xa những gì mà tôi ở ngoài đời..!!!...trong thế giới này với tôi chỉ tồn tại 2 nv…Tôi và giáo viên..!!! ko phải tôi bị mọi người xa lánh….mà tôi tự rời bỏ cái thế giới hồn nhiên đó để lớn hơn một chút, thấu hiểu đời hơn một chút….. khoảng cách giữa tôi và họ xa quá….tôi ko thể nào trở về là con bé thơ dạy như trước nữa…!!!
``If I had hated you, I wouldn`t have missed you……but I can´…:52:
_ Cả lớp nhìn tôi bằng con mắt kì dị…..nhưng vs tôi, tôi thấy bình thường vì tôi biết rõ ai là chủ nhân cuả cuộc gọi đó……
_Hello!!! Tana hả??? mình Herry đây!!!
+ Mình biết vì ngoài cậu ra thì có ai điện thoaị cho mình chứ !!!!
_ Cậu đang làm gì vậy ???
+ Mình đang ở trường!!!
_ Cậu còn đi học àk ????
+ Chứ cậu nghĩ tớ là thứ gì mà ko thể đi học….????
_ Không!! Cậu hiểu nhằm ý tớ rồi!!! thế cậu học lớp mấy??? trường nào?
+ 12/2D1…trường Marie Curie school!!!!
_Tuyệt thật!!!! chúng ta lại chung một trường rồi…!!! tan học tớ đơị cậu ở trước cổng!!! vậy nhé…..bye!!!!
+ Này cậu phải cho tớ nói nưã chứ…nè…..´´tun…tun…tun…´´ cậu kì quặc thật!!!
*********
Cuôí cùng tiết học dài ngoằn ngoè cũng đã kết thúc….!!!
Tôi thu dẹp sách vỡ, chuẩn bị ra về chào đón một thế giới khác của riêng tôi………………
_ Này Tana!!!! Tớ ở đây này…….
+ Cậu làm gì ở đó vậy????
_ Tớ đợi cậu mà???l-
+ Nhưng đây là trước cổng trường đó!!!! Cậu ko thấy moị ngươì nhìn tớ sao….. ????
_ Cậu ko lên xe sẽ bị mọi người nhìn nhiều hơn nữa đấy!!!!
+ Tớ ko biết phải nói gì cho cậu hiểu nữa…!!!
+ Này mấy bạn....tôi và người này ko có ý gì đâu nhé....chỉ là bạn thôi....là bạn thôi!!!!!!
_ ^^!! Hi…Cậu làm vậy càng bị người khác chú ý nhiều hơn nữa đó..!!!! thôi lên để tớ chở về cho lẹ….!!! học mệt ko?...!!! đói chưa tớ chở đi ăn hé!!!.......
+ oh my god…!!!! ....................
:54::54::54::54:
Khi thế giới này rời bỏ tôi…..thì Herry đã đến bên tôi…..lo lắng cho tôi…….tôi bắt đầu có suy nghĩ rằng chính cậu ấy đã cứu sống tôi, dù chỉ mơí hôm qua thôi….chỉ thế thôi cũng đủ làm tôi nhận ra sự quan tâm của cậu ấy…như thể đã biết và quen nhau từ trước……có hay ko một sự quan tâm thì đối với tôi còn tốt hơn là phải tự nhốt mình vào bóng tối…… Thế thôi một cuộc đời dài mà ngắn ngũi…..tôi nhận thấy mình sống quá vô vị……Cũng như trình tự cuả Mặt Trời kia…..Cứ mọc lên để đến khi chiều tàn, lại chìm sâu vào trong bóng đêm, cứ vậy mà tạo nên chu kỳ khép kín…… và tôi chỉ còn biết làm thế để tự tạo cho mình một vị trí trong cuộc sống đầy chen chúc này...........
Ngày tháng trôi qua, Herry đã làm tôi quen dần với cuộc sống này...tôi ko còn cô đơn nữa???.....chắc vậy....những đêm tối sau khi mệt mõi cho một ngày học tập tôi lại hoà vào những ánh đèn màu sắc, những li rượu cũng có nhiều màu đẹp tuyệt ....khuya về lại thả mình trên chiếc giường....không suy nghĩ không đau buồn... có cuộc sống nào vui hơn chăng......???? cứ sáng lạ trở về con ngươì thực tại...... đến trường, im lặng....nghe giảng rôì đi về........ sau hôm nay, tôi cảm thấy trong lòng bồn chồn một thứ cảm xúc gì đó...... àk!! Có lẽ là cách cư xử của mấy bạn...những ngày qua, họ đã cố làm cho tôi vui...tiếp xúc và cố gắng đưa tôi vào cuộc sống của lúc trước nhưng giờ có lẽ họ bắt đầu quên dần vị trí của tôi trong họ......và kể từ giây phút này tôi sẽ trở thành ngươì vô hình trong lớp.......đây là thứ tôi mong muốn mà....tại sao lại cảm thấy giao động vì nó ???? tại sao lại cảm thấy bức rức như thiếu đi một thứ gì đó.........phải chăng lòng tôi không muốn như vậy mà tại tôi tự cố ép nó phải sống như thế...????
còn tiếp.... :54: