“Mình dừng lại em nhé! Như thế sẽ tốt với em hơn!”
Anh đã nói với tôi như thế khi chúng tôi chia tay! Đã hơn 1 năm rồi, vậy mà câu nói đó, cuộc chia tay đó như mới vừa xảy ra hôm qua và nỗi đau tan vỡ vẫn luôn ngự trị trong trái tim tôi!
Tôi vẫn thường chạy hàng chục cây số để đến đây – 1 cánh đồng rộng mênh mông đầy ắp cánh hoa bồ công anh mỗi khi buồn! Tôi thích ngồi 1 mình lặng ngắm dòng sông lững lờ trôi vô cảm, ngắm những bông lau trắng ven bờ lay lay nhè nhẹ, những cánh hoa bồ công anh li ti chao mình trong gió rồi rơi xuống nước.. đẹp nhẹ nhàng! Dường như tất cả là của mình tôi! Thế giới mênh mông trước mặt là của mình tôi! Tôi cảm thấy lòng được trải rộng ra và nhẹ nhõm lắm!
- Em thích 1 mình?
Có tiếng nói vang lên từ phía sau làm tôi bối rối
- Anh là ai?
- Là người em không biết!
- Vậy tại sao anh lại đến đây?Tại sao anh lại trò chuyện trong khi em không biết anh, thậm chí anh không hề biết em?
Anh không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ nở 1 nụ cười rất nhẹ!
- Em thích 1 mình phải không?
- Em hả? Một mình hả? Không! Em ghét 1 mình!
- Vậy tại sao em đến đây?
- Em chỉ đến đây khi buồn thôi!
- Tại sao?
- Như 1 sự trốn chạy!Em không muốn ai đó thấy em buồn!
Câu chuyện dừng lại ở đó, tôi trở về nhà bỏ lại nỗi buồn trên đồng cỏ, bỏ quên anh và cả câu chuyện với người không quen biết!
Vào một ngày nắng nhẹ, tôi lại trở lại cánh đồng. Không như những lần trước, tôi không ngồi lặng im như 1 bức tượng hữu hình vô cảm mà lần này tôi chạy thật nhanh vào đây và khóc. Tôi khóc nhiều lắm! Tôi khóc như chưa bao giờ biết buồn, biết khóc là gì vậy!
Bờ vai tôi ngừng rung khi có 1 bàn tay đặt nhẹ lên:
- Em đang buồn?
- Là anh sao?
Tôi ngước mặt nhìn anh,và tiếng khóc lúc này là câu trả lời cho câu hỏi của anh! Anh cũng không hỏi thêm câu nào nữa,mà cũng không an ủi tôi, anh chỉ im lặng ngồi bên cạnh cho đến khi tôi ngừng khóc.
- Tại sao anh lại đến đây? Vào đúng lúc này? Anh cũng thích nơi này sao?
- Thích nơi này ư? Trước đây thì không? Nhưng sau này thì có!
- Tại sao?
Ang ngồi im lặng hồi lâu, ánh mắt nhìn xa xăm về phía cuối trời và anh nói:
- Trước đây anh chỉ thỉnh thoảng đến đây khi buồn thôi. Nhưng trong suốt 1 năm qua anh thường đến đây chỉ vì muốn nhìn thấy 1 cô gái. Cô ấy có nỗi buồn thầm lặng và có đôi mắt biết nói!
- 1 năm qua ? 1 cô gái? ý anh là..
- Là em, cô bé ạ! Trong suốt 1 năm qua anh luôn nhìn thấy em đến đây, thấy em ngồi lặng im hàng giờ bên bờ sông, và em luôn buồn. Không hiểu sao anh chỉ muốn được nhìn thấy em từ xa thôi, nhưng rồi có điều gì đó thôi thúc anh lại gần em! Và hôm nay anh lại nhìn thấy em khóc… Em có thể cho anh biết đã có chuyện gì làm em buồn đến như vậy không?
Tôi bắt đầu kể cho anh – một người xa lạ nghe về nỗi buồn của tôi, về tình yêu của tôi và Hà, về sự đau khổ khi tan vỡ.
Tôi gặp Hà vào mùa hè năm 2005, khi tôi đi làm thêm vào mùa hè năm lớp 11, trong quán cơm ở Biên Hòa. Anh vừa đi học vừa đi làm nên trông anh chững chạc hơn hẳn mọi người. Vì tôi ngày đó nhỏ con, yếu đuối và nhút nhát nên hay bị mọi người bắt nạt.Những lúc đó anh thường bảo vệ giúp đỡ tôi. Mùa hè kết thúc, tôi trở về nhà và vùi đầu vào công việc học tập và cũng quên anh.
Năm 2006, tôi lại trở lại Biên Hòa cho kỳ thi Đại học. Anh tìm gặp tôi và anh nói anh yêu tôi ngay từ lần gặp đầu tiên ngày đó! Anh yêu cái làn da hồng nắng của con gái xứ Nghệ, yêu nụ cười hiền,tiếng nói nhẹ và đôi mắt lúc nào cũng long lanh như bên trong lúc nào cũng ngân ngấn nước chờ khóc của tôi. Nhưng tôi lại rời xa anh thêm 1 lần nữa vì kết quả thi đại học không tốt, bố nộp hồ sơ cho tôi vào trường trung cấp y tế và tôi phải trở về. Anh đã nói sẽ đợi tôi trở lại dù là bao lâu đi nữa.
Sau 3 năm xa cách, ngày tôi tốt nghiệp và trở lại với Biên Hòa anh vẫn chưa yêu ai mà vẫn đợi tôi. Ban đầu tôi chỉ cảm mến anh, cảm mến tình cảm của anh dành cho tôi. Dần dần chính tình cảm chân thành của anh đã lay động trái tim tôi.
Anh luôn dành cho tôi 1 ngày nghỉ trọn vẹn để nấu cho tôi ăn những món ngon và đưa tôi đến những nơi tôi thích. Anh luôn nhẹ nhàng khi tôi mắc lỗi và giả vờ giận giỗi khi tôi buồn vu vơ. Anh thích ăn món canh chua thơm phức tôi nấu vì nó có hương vị đặc trưng của Miền Trung… Chúng tôi yêu nhau rất đẹp và trong sáng! Suốt nửa năm yêu nhau chúng tôi chưa 1 lần cãi nhau, chưa 1 lần buồn nhau và anh đã từng nói với tôi “Anh hạnh phúc khi yêu em”.
Vậy mà đến 1 ngày anh đã nói “Chúng ta chia tay nhé em! Như thế sẽ tốt hơn cho em!”.
Biết bao hứa hẹn, biết bao yêu thương đã qua bỗng chốc trở thành hư không chỉ vì 1 câu nói! Xa anh, tôi cũng rời xa Biên Hòa – nơi đã ghi dấu tình yêu của tôi với anh cùng bao kỷ niệm. Tôi lên Sài Gòn và ở cùng bác. Ở đây tôi được sống với cảm giác của 1 gia đình thực sự, tôi cũng được yêu thương như 1 thành viên trong gia đình! Thế nhưng không ai biết về nỗi buồn của tôi, những tiếng khóc thầm lặng của tôi vì cuộc tình tan vỡ đó vì tôi luôn vui vẻ, luôn làm cho mọi người vui vẻ.
- Thế còn hôm nay, tại sao em lại khóc. Chuyện đó đã qua lâu rồi mà?
- À, là vì Hà vừa gọi cho em! Hà nói Hà còn yêu em rất nhiều và xin lỗi vì không hiểu em, vì khi tình yêu của chúng em quá trong sáng, vì em quá giữ gìn và anh thấy anh không được yêu…
- Em vẫn còn yêu Hà?
- Không!
- Vậy tại sao em khóc?
- Em không biết!
Câu chuyện dừng lại khi hoàng hôn vừa tắt! Tôi lại trở về nhà bỏ lại nỗi buồn trên đồng cỏ và thêm 1 lần nữa bỏ quên anh_ người xa lạ cùng câu chuyện của riêng tôi. Tôi cũng không hỏi xem anh tên gì,mà có thể tôi có hỏi nhưng rồi tôi lại quên mất! Lạnh lùng! Tôi quá lạnh lùng! Cũng đúng thôi, vì mọi người vẫn thường gọi tôi là kem đá mà!
Thế nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra, tôi gặp anh ngay trong chính nhà mình và vô tình gặp lại anh trong nhà của cô Hoàn – 1 người quen của gia đình tôi. Anh tên là Vĩnh, đang đi nghĩa vụ công an, anh xin số điên thoại của tôi và cũng không quên lưu số anh vào máy cho tôi. Sau những lần gặp gỡ không hẹn đó anh coi đó là nhân duyên. Tôi cũng rất ấn tượng về những gặp gỡ với
anh nhưng tôi không bận tâm nhiều lắm về điều đó, cũng không nhớ nhiều về những gì đã xảy ra giữa 2 chúng tôi vì tôi không muốn mình có những suy nghĩ xa xôi, không cho phép mình mơ mộng thêm 1 điều gì nhưng đằng sau cái sự vô tâm của tôi là 1 sự trái ngược hoàn toàn.
Anh thường xuyên nhắn tin cho tôi.Tôi vẫn giữ sự lạnh lùng của mình với anh. Tôi thường không trả lời tin nhắn của anh, thậm chí có lúc tôi thấy khó chịu vì cách quan tâm rất trẻ con của anh. Sự kiên nhẫn của anh sẽ thua cuộc nếu không có 1 ngày như thế…
Đó là vào 1 ngày mưa, tôi gặp phải nỗi buồn rất lớn, không thể chạy ra đồng cỏ để thả cho nỗi buồn trôi theo dòng nước,bay cùng những cánh hoa bồ công anh trong gió được, tôi đóng chặt cửa phòng lại và khóc thật to nhưng tôi vẫn không sao nguôi được. Có lẽ điều tôi cần nhất lúc này là 1 điểm tựa nhưng tôi sẽ tìm đến ai lúc này? Tôi bỗng cầm điện thoại, nhắn tin và nhấn số gửi đi. Không hiểu sao tôi lại gửi cho anh:
- Anh à, anh đang làm gì đó? Có thể nói chuyện với em được không?
Không thấy anh trả lời .Tôi tự thấy mình kỳ cục! Và tôi lại khóc.
Tiếng chuông điện thoại của tôi đổ, tôi không nghe máy.
Tin nhắn của anh:
- Anh nè! Em sao thế? Lại buồn rồi hả?
Thấy tôi vẫn im lặng anh lại gọi lại lần này thì tôi nhấc máy:
- Anh xin lỗi. Anh ra ngoài không cầm máy nên không biết! Còn bây giờ em có thể nói anh nghe về nỗi buồn của em được không?
Tôi lại khóc và kể anh nghe về chuyện vừa xảy ra với tôi!.Đêm hôm đó, chúng tôi đã trò chuyện suốt 4 tiếng và tôi đã hát cho anh nghe những bài hát mà tôi vẫn thường hát! Anh luôn là người bên cạnh khi tôi khóc, luôn lắng nghe và chia sẻ khi tôi buồn..nó làm tôi thấy rất ấm áp!
Sau buổi tối hôm đó,anh thường xuyên gọi điện cho tôi, chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ. Anh thường ghé thăm tôi vào những ngày nghỉ phép và xin phép 2 bác cho tôi được đi chơi cùng anh_điều mà suốt 1 năm qua tôi không hề làm. Tôi nghĩ chúng tôi chỉ có thể dừng lại ở tình bạn mà thôi. Nhưng vào ngày Valentine anh đã tìm gặp tôi với 2 hộp quà trên tay,anh nói:
- Em hãy là bạn gái của anh nhé!Anh yêu em ! Từ rất lâu rồi!
- Xin lỗi, em không thể! Vì em chưa quên Hà,vì vết thương quá khứ chưa lành,và vì em sợ mình bị tổn thương thêm 1lần nữa! Chúng ta sẽ chỉ là bạn thôi, anh nhé!
Anh im lặng, ra về để lại 2 hộp quà cho tôi.Những ngày sau đó anh cũng im lặng đến lạ lùng! Không 1 tin nhắn,không 1 cú điện thoại, không 1 lời hỏi thăm. Tôi thấy lòng trống trải vô cùng! Chưa bao giờ tôi mong chờ chiếc điện thoại rung lên với bản nhạc chuông quen thuộc tôi cài riêng cho anh như lúc này! Đầu óc tôi bắt đầu đảo lộn bởi những suy nghĩ về anh, về những lần gặp không hẹn,những tình cảm và sự quan tâm của anh… Trong tâm trí tôi giờ đây không hề có hình bóng của Hà, mà ngập tràn hình bóng của anh. Tôi đã không còn yêu Hà nữa, không còn nhớ Hà nữa kể từ ngày gặp anh ..Tại sao? Đúng rồi! Tôi đã yêu anh! Nhưng tại sao tôi lại từ chối anh? Vì tôi không dám thừa nhận nó mà thôi! Bất chợt tôi đã cầm máy,nhấn số và gọi..
“Rồi anh ước ra đường anh được sống trong giấc mơ đẹp tươi.Gần bên em không buồn lo,không sợ ta sẽ cách xa nhau. Và anh biết đó là những điều mơ ước hoang đường. Và mỗi đêm anh vẫn ngồi thao thức vì em”.
- Alo! Anh nghe..
- Em cũng yêu anh! Em yêu anh mất rồi Vĩnh ạ! Anh sẽ không thay đổi, đúng không?
Ừ! Anh sẽ mãi mãi yêu em, không bao giờ thay đổi! Anh chỉ nói duy nhất điều này với mình em thôi!Mãi mãi không nói với ai khác! Anh hạnh phúc khi yêu em! Chúng ta hãy quên quá khứ và bắt đầu lại, em nhé!
Tôi cảm nhận được rằng những lời anh nói có cái gì đó rất chân thật!Giờ thì tôi không ngần ngại mở 2 hộp quà mà anh để lại trong ngày Valentine. Trong hộp đựng chocolate có 1 mảnh giấy viết: “Em không phải lạnh lùng như kem đá mà ngọt ngào như chocolate và có chút hấp dẫn của vị đắng hạnh nhân”. Hộp còn lại có 1 chú cún bông và 1 mảnh giấy viết: “Anh tin em sẽ không còn 1 mình khi có anh bên cạnh”.
Tôi thực sự thấy hạnh phúc và tôi tin anh!
Những ngày tháng yêu anh cứ thế trôi đi như ai đó đang ghi dùm tôi 1 cuốn nhật ký yêu đầy kỷ niệm! Đó là những ngày rong ruổi dưới mưa tìm quán kem tươi Tràng Tiền ngay giữa lòng phố Sài, là những chiều muộn anh trốn đơn vị chạy hàng chục cây số về nhà chỉ để đưa tôi đi ăn món phở ngon anh mới biết, là những sớm tỉnh dậy với cành phong lan ướt sương cài trước cửa… Và cánh đồng cỏ_ nơi mà trước đây chỉ mình tôi cô đơn với nỗi buồn thì nay là những giây phút hạnh phúc bên anh. Đó là những buổi hoàng hôn tựa vai yên lặng ngồi bên nhau hàng giờ,là dòng sông tung nước trắng xóa khi nô đùa, là những cánh diều tung bay trong cơn gió mạnh,là những bông lau trắng cắm đầy giỏ xe khi trở về.. và cả 1 ngày gió nhẹ, khi những cánh hoa bồ công anh bay phủ đầy lối đi,anh đã đặt lên môi tôi nụ hôn ấm nồng và nói: “Khi nào những cánh hoa bồ công anh thôi bay trong gió,anh sẽ cưới em”.
Ngày anh về phép sau đó anh dẫn tôi về ra mắt gia đình, tôi được chào đón rất vui vẻ. mọi người rất yêu quý tôi khiến tôi càng tự tin khi yêu anh! Trước giờ tôi luôn ngần ngại vì tôi nghèo, không xứng với anh. Nhưng tình cảm của mọi người đã chứng tỏ những lời vĩnh nói với tôi là đúng: “Tình yêu không phân biệt giàu nghèo!Anh không yêu em vì những thứ anh đã có, anh yêu em vì sự chân thành, vì sự nết na, chịu thương chịu khó và cả sự giản dị của em “.
Tôi còn nhớ, có lần khi nắm tay tôi dạo quanh cánh đồng, anh đã hỏi tôi:
- Sau này khi chúng ta lấy nhau,em phải sinh cho anh thật nhiều con, đứa nào cũng phải giễ thương giống em đó nha!
Tôi còn nói đùa :
- Em sẽ sinh cho anh 10 cô con gái giống em cho bõ ghét! Mà thôi, em sẽ sinh cho 9 cô con gái giông em và 1 cậu con trai giống anh cho đỡ tủi thân nha!
Anh cười,ôm tôi :
- Nhiều quá ,chúng ta không nuôi nổi đâu!Chỉ cần 2 đứa thôi. Bé gái sẽ đặt tên là Thiên Duyên,bé trai sẽ đặt tên là Thiên Minh.(Tức là chúng ta là 1 cặp do ông trời se duyên và minh chứng).Chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc em nhé!
Tôi vui lắm!cuộc sống của tôi từ ngày yêu anh trở nên đẹp hơn bao giờ hết! Không buồn chán, không lo âu,không nước mắt! Có chăng chỉ là những hờn giận thoáng qua, những hiểu nhầm giễ tắt. Khi bên anh tôi luôn có những cảm xúc rất lạ! Tôi đã yêu anh như chưa bao giờ được yêu và Sống tốt hơn bao giờ hết! Với tôi,
tình yêu với anh như là 1 thiên đường dưới mặt đất, như 1 câu chuyện cổ tích giữa đời thường.Tôi đã từng nghĩ tình yêu của chúng tôi đã được đặt tên là ” hạnh phúc” và hạnh phúc đó là mãi mãi.
Cho đến 1 ngày anh hẹn gặp tôi trên cánh đồng cỏ và nói: “Mình dừng lại em nhé! Như thế sẽ tốt cho em hơn!“. Không 1 lời giải thích, không 1 lý do và anh đi ,để lại tôi với nỗi đau vô biên và 1 trái tim tan nát! Thêm 1 lần nữa tôi khóc cho tình yêu tan vỡ ngay chính nơi này! Tại sao? Tại sao anh đã đến với tôi rồi lại đi? Tại sao anh đã chữa lành vết thương cho tôi rồi lại đem đến cho tôi 1 vết thương khác lớn hơn gấp vạn lần? Tại sao những lời nói ngọt ngào, những hứa hẹn ngày mai bỗng chốc trở thành lừa dối? Tại sao anh lại vẽ ra cho tôi 1 cầu vồng hạnh phúc rồi lại để tôi lẻ loi? ..và anh_Người yêu thương tôi chân thành nhất lại trở thành kẻ đổi thay?
Sau 1 năm, tôi lại trở về đây. Cánh đồng cỏ suốt những năm tháng dài gắn liền với những kỉ niệm buồn vui của tôi! Nó là nơi tôi tìm quên những ngày tháng yêu Hà, là nơi thắp lên ngọn lửa yêu thương với Vĩnh và rồi lại là nơi chúng kiến cuộc chia ly của 2 chúng tôi.
Tôi bước đi lang thang và rong ruổi kiếm tìm những thứ thuộc về tình yêu mà người ta vẫn gọi nó là kỷ niệm và khóc. Tôi khóc cho yêu thương vụt bay, khóc vì cuộc đời bất công khéo trêu đùa với tình yêu, khóc vì nhớ anh và khóc cho trái tim ngu ngốc tội nghiệp vẫn còn yêu anh như ngày nào! Nếu ai đó hỏi tôi “Tại sao không níu giữ anh ở lại?” Thì tôi sẽ trả lời rằng: “Tôi sẽ không níu giữ anh như níu giữ 1 giấc mơ”. Vì tôi tin anh có lý do của mình. Tôi tin tôi chưa phải là hạnh phúc thực sự của anh. Và tôi sẽ buông nhẹ tay để anh được hạnh phúc, dù hạnh phúc đó không có tôi!
Vậy là đã có 2 người đàn ông đi qua trái tim tôi: Nếu Hà là tình yêu xuất phát từ lòng cảm mến thì tình yêu với Vĩnh là sự rung động chân thành từ tận sâu trái tim tôi! Tôi yêu Vĩnh! Đó mới là tình yêu thực sự của tôi! Vì khi bên Vĩnh tôi luôn thấy ấm áp,thấy mình được chở che và được sống là chính mình! Nhưng cái tình yêu mà tôi Ngỡ như hạnh phúc ấy giờ cũng bay theo gió cùng những cánh hoa bồ công anh!