Có một cô gái trẻ tuổi, xuất thân từ nhà giàu có, gia tài vô cùng nhiều lại đa tài nghệ, thời gian trôi qua nhanh, các bà mối thi nhau đến đập cửa nhà cô nhưng cô vẫn chưa nghĩ là sẽ kết hôn, bởi vì cô cảm thấy đó không phải là nam nhân chân chính mà mình muốn.
Mãi đến tận một ngày, cô đi hội chùa cho khuây khỏa, trong hàng ngàn hàng vạn người đang chen chúc nhau, cô thấy một người nam nhân trẻ tuổi, không cần nói gì nhiều, cô cảm thấy được nam nhân kia chính là người nàng đau khổ chờ đợi. Đáng tiếc, hội chùa rất đông, cô không thể đến bên cạnh nam nhân kia, cứ như vậy trơ mắt nhìn nam nhân kia biến mất trong đám người. Sau hai năm, cô gái vẫn cứ đi khắp nơi tìm nam nhân kia, nhưng người này giống như bốc hơi, không có tin tức. Mỗi ngày cô gái đều hướng Phật tổ cầu nguyện, hy vọng có thể gặp lại nam nhân kia. Thành tâm của cô làm cảm động Phật tổ, Phật tổ đã hiến linh.
Phật tổ nói: “ Con thật muốn gặp lại nam nhân kia sao?”
Cô gái nói: “ Đúng vậy! Con muốn gặp lại hắn một lần nữa.”
Phật tổ: “ Con phải vứt bỏ hết hiện tại, bao gồm cả gia đình của con và cuộc sống hạnh phúc.”
Cô gái: “ Con có thể vứt bỏ.”
Phật tổ: “ Con còn phải tu luyện năm trăm năm đạo hạnh mới có thể thấy hắn một lần. Con không hối hận?”
Cô gái: “Con không hối hận.”
Cô gái biến thành một tảng đá lớn, nằm ở giữa vùng hoang vu, hơn bốn trăm năm gió thổi ngày phơi nắng, khổ không thể nói, nhưng cô gái đều cảm thấy không có gì, khó chịu chính là bốn trăm năm cũng chưa thấy một người, nhìn không thấy chút hy vọng, điều này làm cho cô sụp đổ.
Năm cuối cùng, một đội khai thác đá đến đây, nhìn trúng tảng đá lớn của cô, đem cô tạc thành một khối đá lớn, mang vào trong thành, bọn họ đang xây dựng một cái cầu đá,vì thế cô gái biến thành hàng bảo vệ cầu.
Ngay ngày đầu tiên cầu đá xây xong, cô gái liền nhìn thấy nam tử cô đã đợi năm trăm năm! Hắn đi rất vội vàng, giống như có việc gì đó rất gấp, rất nhanh đi qua khỏi cầu đá, hắn không nhận ra rằng một khối đá không chớp mắt nhìn hắn.Nam nhân một lần nữa lại biến mất.
Phật tổ lại xuất hiện.
Phật tổ: “Con vừa lòng chưa?”
Cô gái: “Không! Vì cái gì? Vì cái gì mà con chỉ là hàng rào? Nếu con được đặt ở giữa, con có thể chạm tới hắn, có thể sờ hắn một chút.”
Phật tổ: “ Con muốn sờ hắn một chút? Vậy con cần phải tu luyện năm trăm năm!”
Cô gái: “Con nguyện ý.”
Phật tổ: “Con chịu nhiều cực khổ như vậy, sẽ không hối hận?”
Cô gái: “Không hối hận.”
Cô gái biến thành một gốc cây đại thụ, đứng ở trên một con đường, nơi này mỗi ngày đều có nhiều người đi qua, cô gái mỗi ngày đều ở chỗ này đợi chờ, nhưng lần này càng khó chịu, bởi vì vô số lần đều hi vọng người đến, lại ô số lần hi vọng tan biến. Không phải đã có năm trăm năm tu luyện trước, hi vọng của của cô gái cũng đã biến mất. Ngày quá khứ đó, cô gái tâm dần bình tĩnh lại, cô biết, không đến ngày cuối cùng hắn sẽ không xuất hiện. Lại một trăm năm! Ngày cuối cùng, cô gái biết hắn sẽ đến, nhưng trong lòng của cô lại không hề kích động.
Đến rồi! Hắn đến rồi! Hắn vẫn mặc chiếc áo dài màu trắng hắn thích nhất, khuôn mặt vẫn mĩ như vậy, cô gái si ngốc nhìn hắn. Lúc này, hắn không còn vội vã đi nhanh nữa, bởi vì trời quá nóng. Hắn chú ý tới ven đường có một gốc cây đại thụ, bóng râm bao phủ thật là mê người, nghỉ ngơi một chút đi, hắn nghĩ vậy. Hắn đi đến dưới cây đại thụ, dựa vào rễ cây, hai mắt hơi hơi nhắm lại, hắn đang ngủ. Cô gái đụng đến hắn! Hắn dựa vào sát người cô. Nhưng là cô không thể nói cho hắn tương tư ngàn năm. Cô chỉ có thể đem hết bóng dâm vì hắn ngăn những ánh nắng mặt trời độc ác. Ngàn năm nhu tình! Nam nhân chính là chỉ ngủ có một chút, bởi vì hắn có việc muốn làm, hắn đứng dậy, phủi bụi trên cái áo dài, nhưng trước khi rời đi hắn còn quay lại nhìn cây đại thụ, lại khẽ vuốt thân cây có lẽ là vì cảm ơn đại thụ mang đến cho hắn sự mát mẻ đi, sau đó hắn cũng đi không quay đầu lại.
Sau khi hắn biến mất khỏi tầm mắt cô một lúc, Phật tổ lại xuất hiện.
Phật tổ: “Con không phải là còn muốn làm thê tử của hắn? Vậy con cần phải tu luyện.”
Cô gái bình tĩnh cắt ngang lời nói của Phật tổ: “ Con rất muốn, nhưng là không cần.”
Phật tổ: “Nga?”
Cô gái: “ Thê tử hiện tại của hắn cũng giống con phải chịu qua nhiều đau khổ sao?”
Phật tổ khẽ gật đầu.
Cô gái mỉm cười: “Con cũng có thể làm được nhưng không cần.”
Lúc này, cô gái phát hiện Phật tổ khẽ thở dài, hoặc có thể nói, Phật tổ nhẹ nhàng thờ dài một hơi nhẹ nhõm.
Cô gái có chút kinh ngạc: “ Phật tổ cũng có tâm sự?”
Trên mặt Phật tổ tràn đầy tươi cười: Bởi vì thế này tốt lắm, có một nam hài chờ ít nhất một ngàn năm, hắn chỉ vì muốn ngươi nhìn một cái mà đã tu luyện hai ngàn năm.
Sinh mệnh luôn cân bằng, chỉ là loại phương thức chúng ta hiểu hoặc không hiểu.