-Tối, tối quá ak…..
*Tách*
-Anh hai, sao anh ko bật đèn, cả thág nay anh sao dzậy???
-Tao ko sao, để tao yên!
-Anh ko sao thật chứ?
-Ukm, mày ra ngoài đy, nhớ đóg cửa tắt đèn cko tao
—————————————————————–
*Rầm*
Cánh cửa đóg sầm………..Giờ chỉ còn mìk nó và căn phòng ko chút ánh ság, nó đag cố mượn bàn tay của thần bóg đêm để che chở cko nó…………
—————————————————————–
3 thág trước
reeng reeng reeng
-Chào pạn, sao pạn đy học trễ vậy, chuông báo tiết 1 reo rồi kìa.
ko có câu trả lời.
-Ukm, mìk tên Minh, học cùg lớp zs pạn, để mìk giúp pạn lên lớp nka…
Ko đợi đối phương trả lời, nó giật vội cặp chứa đầy sáck vở của nhỏ, tay còn lại dìu nhỏ lên từg nấc thang… Nhỏ bj tàn tật mất đy một cái chân trog một vụ tai nạn giao thông, bây h cuộc sống của nhỏ gắn liền zs cái nạn và cái chân giả bằng nhựa xấu xí…
-Tới lớp rồi, hi!
Nó nhìn nhỏ cười thật tươi. Ko một câu cảm ơn, nhỏ cúi gầm mặt xuống đy vào lớp
Giờ ra chơi… "Du nè" nó gọi tên nhỏ
-Du cko Minh sdt dk ko, thật sự Minh học rất tệ môn toán, Minh hứa chỉ gọi cko Du lúc thật sự cần tkui!
Nhỏ không nói , nhỏ lấy ra 1 tờ giấy ghi vào đó 1 dãy số . Nó vội vàng lấy đt bấm theo ..: " tit tit "
_ Hi , Minh mới nhá máy Du đó , cám ơn Du rất nhiều.
Nó vụt chạy ra cửa , để lại nhỏ với ánh mắt dỏi theo , nhỏ để trên môi 1 nụ cười nhẹ nhàng, khuôn mặt nhỏ xinh thật , xinh như 1 thiên thần
" tut tut " tiếng đt rung , nhỏ cầm lên và đọc tin nhắn " Du đang làm gì dzậy , Minh gọi đt hỏi Du bài toán này được không ? " , nhỏ bấm lách tách " uhm " , nhỏ lạnh lùng thật.
" tit tit " … alo ! Du hả ?
_ Uhm Du đây
_ Hi , cuối cùng củng được nghe giọng nói của Du , dù chỉ qua đt nhưng Minh vui lắm .
Nhỏ cười nhẹ
_ Minh muốn hỏi bài nào , Du giúp cho !
_ Oh .. oh … bài 7 trang 14
———————————————————————————————————-
Hôm nay là ngày thứ 20 , kể từ cái ngày mà nhỏ cho phép nó được gọi đt …. nhanh thật . Hôm nay vẩn thế , vẩn nơi gốc cầu thang đó , nó đợi nhỏ .
_ hi ! du tới rồi à ?
_ uhm , Minh đợi Du có lâu không ?
_ Không , Minh thích được đợi Du mà .
Nhỏ lại cười nhẹ .
_ Du nè , hôm nay là ngày thứ 20 tụi mình biết nhau đó .
_ Minh đếm từng ngày à ? mà kể ra thì nhanh thật .
_ Tối nay Du có rảnh không , Minh chở Du đi dạo được không ?
_ uhm …. nhưng
_ Du đừng ngại , Minh chở Du được mà .
7h tối.Nó đứng trước cổng nhà nhỏ , hôm nay nó đẹp trai thật , nó đả bỏ ra cả tiếng đồng hồ để chọn được bộ đồ này – ” cạch ” tiếng mở cửa — Nhỏ bước ra , hôm nay trông nhỏ xinh thật , xinh hơn mọi ngày rất nhiều , 1 cái áo thun trắng , 1 cái quần jean bó sát người , nó nhìn nhỏ ngẩn ngơ.
Hôm nay nhỏ đơn giản thật , bộ đồ đó như che đi cái khuyết điểm lớn nhất của nhỏ , sẻ không ai biết nhỏ là 1 đứa tàn tật …. Nhỏ chống nạn , đi từng bước chậm rải.
_ Để Minh giúp cho !
Nó gạt chống xe . Nó dìu nhỏ , từng động tác nhẹ nhàng , tỉ mỉ . Giờ thì nhỏ đả ngồi sau lưng nó , cái nạn được cặp sát người nó và nhỏ. Hôm nay trời mát thật , gió cứ thổi từng cơn dịu ngọt , trăng sáng và tròn như 1 vòng tròn mặc định . Nó chở nhỏ ra biển , chọn gốc cây to nhất trên đồi cát…
_ Mình ngồi đây nhé Du !
_ uhm , Du thích cái không gian này .
Nó nhìn nhỏ cười mà lòng rạo rực . Nó ngồi cạnh nhỏ . mắt nó và nhỏ luônh ướng về phía trước , nơi có những con sóng bạc đầu , nơi có những vì sao xa tít chân trời , và nơi có 2 trái tim đang thẹn thùng vì nhau .Nó luôn là người bắt chuyện trước , hôm nay vẫn thế !!!
Nó nhẹ nhàng đưa tay vào vòng eo nhỏ , nó cảm nhận nhửng cái run lật bật nhẹ nhàng từ nhỏ , nó kéo sát người nhỏ lại , đặt lên môi nhỏ 1 nụ hôn, nhỏ nhắm nghiền đôi mắt, nhỏ đang cảm nhận sự tuyệt vời của nụ hôn đầu đời , gió vẩn thổi, trăng vẩn sáng , sóng biển vẩn không thôi rìrào … nhỏ nhẹ nhàng ôm lấy nó , nó và nhỏ đang cảm nhận hơi ấm từ 2 con tim . .. Đêm thứ 20 thật dài , nó và nhỏ trao nhau những dòng tin nhắn yêu thương , những dòng tin hy vọng vào 1 tình yêu đẹp …
————————————————————————————————————————
cuộc sống của nó và nhỏ vẩn thế , vẩn là nhửng cuộc gọi đt mổi tối , vẩn là sự chờ đợi nơi gốc cầu thang quen thuộc , vẩn là những giây phút nó và nhỏ đi dạo cùng nhau , vẩn là những khoảnh khắc nó và nhỏ trao nhau những nụ hôn ngọt ngào …. Mới đó mà đã 2 tháng , 2 tháng kể từ ngày nó biết nhỏ , 2 tháng nó và nhỏ sống trong sự hạnh phúc và niềm tin yêu !!!
_ Hôm nay là đúng 2 tháng rồi đó .
_ 2 tháng gì ? nó ngơ ngác
lũ bạn nó bỏ đi , chỉ còn mình nó ở đó ….
Nó vụt đi , nhỏ không kịp hỏi gì .
_ Du đợi Minh có lâu không ?
_ Minh ra rồi à , sao Minh để ướt hết vậy ?
_ Minh không sao
_ ướt hết rồi , ở đó mà không sao, tối về bệnh thì sao ?
_ Bệnh thì bệnh có sao đâu !
Nó lạnh lùng trả lời
_ Bệnh rồi ai sẽ nhắn tin trò chuyện với Du
_ Thì sẽ là 1 người khác không phải là Minh …
_ Du nè , mình chia tay nhé !
_ Minh …. Minh đang đùa với Du phải không ?
_ Minh đang rất nghiêm túc , mình chia tay đi .
_ Du làm cho Minh buồn gì hả ?
_ Không , tại Minh chán Du rồi .
_ Minh …. Minh … Minh chán Du ở điểm gì , Du sẻ cố gắng thay đổi.
_ Ở điểm gì à ? … oh … oh Du chẳng bao giờ đi nhanh được , Du luôn bắt Minh đi từng bước châm rải…..
_ Du sẻ cố gắng thay đổi , Du sẻ cố gắng đi nhanh
( nhỏ ngắt ngang lời nó )
_ Du cố gắng được à , Du làm được à , nói thẳng ra vì Du là 1 con què , và Minh không muốn làm bạn trai Du nữa .
Câu nói đó như ngàn mũi dao , như ngàn vết nứt đang hành hạ trái tim tội nghiệp của nhỏ , nhỏ đả khóc , nhửng giọt nước mắt long lanh nhưng lại quá nhỏ bé giửa cơn mưa kia , nó đâu biết nó quan trọng với nhỏ như thế nào.
——————————————————————————————————————
Hôm nay , ngày thứ 30 kể từ ngày nhỏ ra đi mãi mãi, nó lang thang qua từng con đường , từng góc phố , nó lê từng bước chậm , thật chậm , chậm hơn cả những lúc nó đi cùng nhỏ , hôm nay gió vẩn thổi , hàng lá me bay vẫn rơi đều đặn , vẫn có ánh trăng sáng tỏ , vẫn có những con sóng bạc đầu, nó dừng lại gốc cây to nhất trên đồi cát , nó ngồi xuống , nó đang cảm nhận cái lạnh nơi tâm hồn nó , nó đang cảm nhận sự trống trải nơi con tim nó, nó đang cảm nhận sự thiếu thốn 1 vòng tay nơi thể xác nó………. vẫn nơi đây … vẫn có gốc cây to nhất …vẫn có đồi cát trắng tinh …vẫn có ánh trăng … vẫn có gió …. vẫn có sóng … vẫn có nó ngồi đó … thế nhưng nơi đó không còn nhỏ nữa …………
P/s:
các pạn thấy sao zề câu truyện này??? Nó để lại trong pạn nhữg zỳ, cko pạn thấy nhữg zỳ ??? Tôi ko bít dk zỳ mỗi ng` có cáck cảm nhận khác nkau. Nhưng Wjn tôi khuyên pạn đừng nên lôi tìnk yêu ra làm trò chơi nka pạn, có thể khi trò chơi đã kết thúc, ng` ấy đã đy xa mất rùi, pạn mới hiểu dk rằng: "HỌ LÀ TẤT CẢ CỦA PẠN"