Một mình Cha sống cảnh gà trống nuôi con, tần tảo, chắt chiu kiêm cả vai trò làm mẹ. Hàng ngày, ba anh chị lớn phải đi mót khoai, bắt cá; còn tôi được giao nhiệm vụ ở nhà trông thằng em út. Cha đi làm đồng về lại tất tưởi bế em đi xin sữa khắp xóm. Lần hồi qua ngày, em trai tôi cũng qua cái tuổi nằm nôi. Các anh chị và tôi đều được cha cho đi học đầy đủ. Dù khó khăn chồng chất nhưng chưa một lần cha để anh em tôi bị đói. Cha luôn cố gắng bù đắp những thiếu hụt về tình mẫu tử trong lòng năm anh em tôi, trong khi khoảng trống trong lòng cha không ai có thể bù đắp nổi…
Mười năm sau, Cha quyết định đi thêm bước nữa. Mẹ kế là người phụ nữ kém cha 10 tuổi, đã có một đời chồng. Với các anh chị, việc cha lấy vợ là một lẽ đương nhiên. Còn riêng tôi, trong cái đầu non trẻ, tôi chỉ nghĩ rằng: Người đàn bà đó sẽ cướp mất người cha thân yêu của tôi, và rằng từ đây, tình yêu thương của cha dành cho tôi sẽ không còn trọn vẹn.
Tôi đối đầu với mẹ kế. Cha luôn phải là người trung gian đứng ra giải quyết mọi mối bất hoà giữa hai chúng tôi. Nhiều lúc tôi thấy mình hơi quá đáng, thấy thương cha nhưng tự ái của đứa trẻ mới lớn không cho phép tôi đầu hàng. Vầng trán cha như nhăn hơn, vai cha như còng hơn trước gánh nặng cuộc đời…
Rồi một lần, trong lúc nóng giận, tôi tìm đốt bức ảnh chụp chung giữa tôi và người vợ mới của cha. Tối hôm đó, cha gọi tôi vào phòng nói chuyện. Giảng giải một lúc, nước mắt cha lăn dài trên má: “Cha xin con, con đừng làm cho trái tim cha thêm tan nát”.
Giận dỗi, uất ức, tôi bỏ ra ngoài không nói một lời. Tôi càng thấy căm ghét người đàn bà đó hơn. Vì bà mà cha mới đối xử với tôi như vậy.
Rồi tôi đậu đại học. Bốn năm xa nhà, sống tự lập, tôi trưởng thành hơn trong suy nghĩ, dần hiểu ra những giá trị của cuộc sống – những điều mà trước đây tôi không thể nào hiểu nổi. Tôi hiểu cha và càng thương cha hơn. Không còn thấy oán hận việc cha lấy vợ, chợt thấy ngày xưa mình thật nông nổi, dại khờ…
Bây giờ đây, một mình bươn chải giữa Hà thành tấp nập, phải đối mặt với những khó khăn của gánh nặng áo cơm, tôi mới thấm thía cái vĩ đại, cao cả của cha khi một mình nuôi 5 con thơ khôn lớn.
Càng sống, càng hiểu, tôi càng thương cha hơn, và lại càng hối hận vì những lỗi lầm xưa. Giá được một lần làm lại, tôi sẽ không bao giờ để cha phải rơi nước mắt, như những ngày xưa…