– “Chiều nhạt nắng, quán café nhỏ – tiếng nhạc trầm du dương buồn lặng lẽ. Họ ngồi đối diện nhau, không tiếng nói, không tiếng nấc, lặng im đau, lặng im bên nhau. Không còn những ngón tay chạm khẽ, chỉ còn ánh mắt ngước nhìn, như lặng lẽ, như chẳng nói nên câu…”.
… Người đến tìm ta để nói lại những lời đã cũ…
Rượu đã nhạt còn rót vào chén vỡ… làm sao mà ta say…?
Họ đã từng yêu nhau. Một tình yêu bắt đầu với những cái nhìn đầu tiên trong phút chốc, diễn ra khá nhanh, thật chóng vánh, tiến triển khá đẹp, khá lãng mạn. Nhưng kết thúc cũng thật mau và cũng khá vội vàng.
cuộc sống đã cách xa, ngày tháng cũng đã qua và mọi chuyện đã dần như trở vào quên lãng. Mỗi người trong bọn họ đều đã có một cuộc sống riêng và cũng chẳng thể ngó ngàng đến cuộc sống của nhau.
Thế nhưng đến một ngày vô tình đi về qua lối cũ, anh bắt gặp lại bóng dáng của cô thấp thoáng phía cuối con đường… Anh chợt thấy có một cái gì đó bỗng lạnh, chợt thoáng qua thật mau. Và như thấy lòng mình đang đứng lại… Anh tự trấn an, cười thầm và tự nhủ: “Không phải! Có lẽ, chỉ là cảm xúc thôi…”.
Đêm hôm ấy, trở về nhà sau một cuộc vui và men bia nồng nặc, một mình trong căn phòng tĩnh lặng, nhìn chiếc bể cá, nhìn những sỏi đá, anh thấy lòng mình sao băng giá, cô lạnh, đơn độc đến tái tê…
Quá khứ chợt ùa về, anh mơ màng chìm mình trôi vào trong nỗi nhớ. Nơi mà trong tiềm thức có một khoảng lặng với một cảm giác thật yên bình. Nơi mà chỉ có mỗi hai người, tay nắm tay, vai kề vai chạm khẽ, miệng tươi cười và ánh mắt xôn xao… Lúc đó, anh hiểu rằng – anh đang nhớ. Một nỗi nhớ.. không có mấy ngọt ngào…
“Anh…
Em thấy nhớ anh…
Hãy đến đây! Và nắm lấy tay em…”
Cuối cùng thì anh cũng đã đến để gặp lại cô, người từng rời bỏ anh để ra đi theo những gì cô cho là hạnh phúc. Anh vẫn đến dù lòng đã mang nhiều trĩu nặng, vẫn đến dù chỉ là một lời nhắn được gửi gắm từ phía cô… Và đôi khi anh đến vì lòng trót mang một lời hứa, lời hứa rằng sẽ mãi không bỏ cuộc… một lời hứa tự thửa bao giờ…
Chiều nhạt nắng, quán café nhỏ – tiếng nhạc trầm du dương buồn lặng lẽ. Họ ngồi đối diện nhau, không tiếng nói, không tiếng nấc, lặng im đau, lặng im bên nhau. Không còn những ngón tay chạm khẽ, chỉ còn ánh mắt ngước nhìn, như lặng lẽ, như chẳng nói nên câu. Anh nhìn cô, nở một nụ cười gượng gạo. Cô im lặng nghoảnh mặt nhìn ra phía cửa sổ, ngoài trời gió thổi, những ngọn gió xôn xao… Những ngọn gió… không có mấy ngọt ngào…
“Anh… chúng mình đừng gặp nhau nữa nhé…
Thật sự, em không yêu anh đâu, em chỉ thích anh thôi…
Chỉ là em thấy nhớ anh thôi…”
Anh đưa tay xóa cái tin nhắn vừa nhận. Chân bước đi, môi nở một nụ cười dúm dó. Bạn biết chuyện, trách bảo: “Cứ như trò chơi, không hiểu gặp làm gì?”. Anh nheo mắt nhìn bạn rồi thở dài quay đi không nói. Tay châm điếu thuốc khẽ hút một hơi thật dài. Anh nhả khói, những làn khói mong manh bay cao dần r
i trôi theo làn gió. Gió xôn xao, cơn gió chẳng ngọt ngào…
“Có hay xem phim không?”
“Có! Mà sao?”
“Có thấy có những người suốt cả bộ phim, suốt cả cuộc đời cứ dửng dưng lẳng lặng. Nhưng đến lúc sắp chết lại vội vã đi tìm, hoặc làm mọi điều chỉ để nhìn thấy, để gặp gỡ một người… có thấy không?”
“Ừh… có…”
Đấy, cuộc sống là thế. Bình thường có mấy ai muốn tỏ ra mình không mạnh mẽ. Nhưng rồi sẽ đến một lúc nào đó, trong một góc khuất của chính họ, họ sẽ làm mọi thứ, mọi điều để được sống thật với lòng mình. Dù chỉ là một cái nhìn từ xa, một cái nhìn lặng lẽ thì họ vẫn muốn, vì đó là cái khoảng lặng mà họ muốn kiếm tìm. Và thường thì họ sẽ chẳng bao giờ hối hận vì điều đó. Cho dù họ thừa biết rằng đó chỉ là nỗi nhớ. Một nỗi nhớ chẳng phải là tình yêu. Một nỗi nhớ.. không có mấy ngọt ngào….
Ai nói rằng tình cảm lưu luyến là điều khiến người ta đau khổ
Ai nói rằng biển đời chìm nổi, chỉ có tình yêu là vĩnh cữu
Dù có lúc chia ly, có khi gặp lại
Dù có khi sum họp ,có khi tan
Chỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian… trọn đời…
Mr.Lee