Lớn lên cô vẫn trung thành với mái tóc dài. Vậy là họ nhà tớ tha hồ mượt mà, óng ả do được bà chủ đun nước lá bưởi, hương nhu cùng quả bồ kết để gội. Cả bọn hừng hực sức sống. Thi thoảng lại được “đổi món” bằng quả chanh, cũng rất tuyệt. Nay bà chủ bận rộn hơn, với lại cô chủ cũng nên tự biết chăm sóc mình, thành ra bà “khoán trắng” bọn tớ cho cô.
Cô thay đổi dầu thường xuyên vì: “Dùng nhiều mới biết dầu nào hợp”. Vậy là họ hàng nhà tớ được hưởng đủ các loại sơn hào hải vị. Nhưng thực lòng mà nói, tớ vẫn nhớ và thích thủa “hàn vi” được tắm nước thơm ngào ngạt mà bà mẹ thiên nhiên ban tặng, khiến cơ thể mình có thể thanh tịnh, nhẹ nhõm hơn.
Chúng bạn bảo: “Tóc này nom quê”, cô chủ băn khoăn và bắt đầu tham khảo các mẫu mới. Tụi tớ run cầm cập, nín thở.
Chiều đi học về, cô vào hiệu cắt tóc luôn, tớ chỉ kịp nghe cô nói “chị cắt kiểu Cá vàng cho em” thì đã thấy nhói đau dưới chân mình sau làn kéo sắc. Họ nhà tớ dần dần rụng tơi tả. Thanh niên bọn tớ cố sức gào thét, mấy bác trung tuổi xót thương đồng bào song cũng đành cắn răng.
Cô chủ có vẻ hài lòng với tóc mới, nhưng chỉ một thời gian sau mấy đứa tóc ngông nghênh cứ mọc lên tua tủa làm cô bực, liền ra tiệm hớt tóc dõng dạc: “Kiểu sư tử chị nhé!” rồi thư giãn đọc báo. Thấy họ lôi dụng cụ ra cô hốt hoảng: “Em chỉ cắt, không ép, không là đâu”. Chị kia thản nhiên: “Phải là thẳng xuống mới cắt được”.
Cô chủ lại ngoan ngoãn ngồi im. Bọn tớ cũng tò mò không hiểu đó là cái gì. Rồi bỗng nhiên nhóm vừa được đưa vào cái máy quái quỷ nào đó gào rú lên thê thảm vì nóng. Dường như cô cũng biết, nên hỏi: “Nóng quá! Em thấy mùi khen khét”.
- 180 độ mà, thế tóc mới thẳng được.
Bọn tớ, ai cũng buồn và có cảm giác bải hoải hết tay chân như bị chết bỏng. Tất thảy đều hậm hực trách cô chủ. Kiểu đầu mới này cô được rất nhiều người khen nhưng chỉ được một tuần thì bọn tớ lại như lũ sư tử vừa đi tranh mồi về, xù hết lên. Nghe bạn bè, cô chủ đi duỗi bọn tớ. Lần này họ hàng nhà tớ không những bị cái máy chết tiệt đó chà xát vào mình mà còn được nhồi thêm một lượt thuốc ép tóc cô nhân viên kia tống vào mồm không kêu được. Chao ôi là kinh khủng, bọn tớ nước mắt chảy ròng ròng…
Cũng nhờ đau vậy mà cô chủ tớ đẹp lên từng ngày, có rất nhiều người khen nhưng tớ chợt tâm đắc câu: “Được tiếng khen ho hen chẳng còn” và thấy đẹp quá giả tạo, không ai buồn hãnh diện. Thi thoảng cô đưa bọn tớ đi dưỡng, còn mất thời gian gấp mấy đun nước bồ
kết ngày trước, nhưng còn lâu mới mượt mà bằng hồi đó.
Bọn tớ chán chường, trống rỗng chẳng buồn bàn luận gì nữa thì bỗng một hôm cô ở tiệm cắt tóc gợi ý: “Em thử để kiểu đầu quăn có lọn đi, giới trẻ đang chuộng”. Cô gật gù. Vậy là hôm đó bọn tớ được tắm cái thuốc hôi kinh khủng. Cô chủ cũng phải nhăn mặt song trót hi sinh vì nghệ thuật nên đành cố.
Sau có người góp ý để đầu quăn già, không hợp, thì cũng là lúc họ hàng nhà tớ đã tuổi cao sức yếu cả, ai nấy đều lọm khọm già, phều phào, răng rụng gần hết do ăn phải thức ăn không hợp khẩu vị và cũng vì không tiêu hoá nổi chỗ hoá chất kia thành ra cứ rủ nhau lũ lượt đi cả. Bọn trẻ con thì chưa kịp lớn. Tóc trưởng thành nhưng bị hun cho gẫy hết chân giờ chỉ còn khóc khô cả nước mắt vì thương họ và lo cho phận mình đang chờ từng ngày bị hành quyết.
Dường như cô chủ cũng cảm nhận được sức khoẻ của họ hàng nhà tớ xuống cấp trầm trọng nên lo lắng đến mất ăn mất ngủ khiến bọn tớ nom càng bệ rạc. Hôm cô quyết định cắt bọn tớ thành tém cho gọn nhẹ và năng động thì chiều khi về nhà gội đầu, các bác tóc già, cả trung tuổi nữa cứ theo làn nước trôi đi từng mảng to. Cô hốt hoảng khóc lóc gọi mẹ. Bà chủ vội vàng mua cho cô bộ tóc giả. Hôm sau dẫn lên bác sỹ mới biết. Cô bị nấm do dùng hóa chất vô tội vạ, kém chất lượng và không theo chỉ định… Giờ phải uống thuốc, điều trị một thời gian.
Cô chủ soi gương và khóc rất nhiều. Nghĩ lại thời vàng son, chúng tớ và cả cô chủ cùng não nuột: “Ước gì…”.