SốngĐẹp Team - Cộng Đồng Sống Đẹp
Tình cờ tôi gặp lại Khiêm trong cuộc biểu tình của cộng đồng người Việt tị nạn phản kháng đoàn văn công Việt cộng trong nước ra trình diễn tại thành phố này. Tôi cũng như mọi người cầm hai lá cờ Việt - Mỹ đưa lên cao phất qua phất lại, miệng cùng hô to những khẩu hiệu phản đối. Ðám đông người cuồn cuộn khí thế dâng cao :"Ðả đảo bọn văn công phản động Việt cộng". Ðả đảo ! " Ðả đảo kế sách giao lưu văn hóa của Cộng sản Việt Nam". Ðả đảo ! "Ðả đảo nghị quyết 36 bịp bợm trơ tráo của tập đoàn Bắc bộ phủ Hà Nội". Ðả đảo ! Cương quyết tiêu diệt âm mưu đánh phá Cộng Ðồng người Việt tị nạn tại hải ngoại của ác quyền Cộng sản". Cương quyết ! và...đả đảọ..đả đảọ..! Từng lớp người tràn lên bao vây chung quanh hội trường trình diễn. Cờ Vàng Ba Sọc Ðỏ, cờ Hoa Kỳ, biểu ngữ rợp trời tạo khí thế sôi động cho cuộc biểu tình đang chống đối rầm rộ.
Trời đang về chiều. Xe cộ trên các con đường gần hội trường dày đặc, chậm lại. Người trên xe rảo mắt quan sát, tò mò nhìn đoàn biểu tình đang hăng say tẩy chay cái nghị quyết 36 đàn áp, lăm le nhuộm đỏ cộng đồng người Việt tị nạn hải ngoại của bè lũ cộng Việt.
Kể từ lúc tôi vừa thoáng thấy Khiêm lẩn khuất trong đám đông, nét mặt Khiêm đang có vẻ cau có, bực bội điều gì đó. Lòng tôi ngỡ ngàng kỳ lạ, khí thế đãu tranh trong tôi chùng hẳn xuống. Tôi cảm thấy hụt hẫng mất tự nhiên. Tôi lẩm bẩm một mình. Thế nghĩa là gì, có nên gặp mặt Khiêm hay không ? Tại sao Khiêm lại ở đây? Nếu anh ta ở thành phố này thì tôi cũng có thể gặp rồi. Hay là...
Ý nghĩ thoáng qua bị cắt đứt khi Khiêm đột ngột đứng trước mặt tôi :
- Bất ngờ anh thấy em ! Thục Nhi ! Thục Nhi ! Em đang ở thành phố này sao ?
Tôi nhìn Khiêm trân trối vừa xúc động, lại không biết mình đang vui hay buồn trong bối cảnh ngỡ ngàng này. Tôi giữ lòng bình thản, không lộ cảm xúc hiện ra nét mặt.
Khiêm lại vồn vã :
- Anh không ngờ và rất mừng được gặp em ở đây. Em tham dự biểu tình hả ?
Nghe câu hỏi, tôi như đang bừng tỉnh, vặn lại :
- Còn anh ? Anh đang làm gì đây ? Sao anh lại hỏi ? Anh không biểu tình hay sao ? Anh đang ở đâu và làm gì ?
Khiêm cười, nét mặt kênh kiệu :
- Anh đãy à !? Chuyện của anh thì khác. Gặp em như anh mong đợi từ lâu, anh nhớ hai đứa con. Hơn ba mươi năm rồi còn gì, Thục Nhi ?
Tôi bĩu môi, gằn từng tiếng :
- Lạ lùng thật ! Anh còn nhớ đến con nữa sao ? Anh bỏ rơi chúng nó bao nhiêu năm trời ! Anh đâu còn trách nhiệm làm cha chúng nó, anh Khiêm ? Em nói thật, tự anh đánh mất thiên chức cao quí ấy. Ðừng nghĩ đến chuyện con cái, em nghĩ anh chẳng còn xứng đáng.
Nói xong, tôi cảm thấy lòng nhẹ hẳn như đã giải tỏa được niềm uẩn ức trong lòng ấp ủ bao nhiêu năm. Nét mặt Khiêm mờ nhạt, biến sắc :
- Anh xin lỗi em. Anh xin lỗi. Dù sao chăng nữa, anh muốn nhìn thấy mặt con để biết chúng nó ra sao. Anh là cha của các con, em đành lòng không cho anh gặp ?
- Em đã nói, anh cần gì phải nghĩ đến con.
Giọng Khiêm đầy van lơn :
- Em trách cứ anh là quyền của em. Chuyện ngày xưa là do lỗi hai người. Em vui lòng cho anh gặp con. Anh hứa chỉ một lần thôi, không phiền em nữa.
Tôi thấy Khiêm cũng đáng tội nghiệp, nên dịu giọng nói với anh :
- Ðược rồi. Em dành cho anh một lần thăm con. Ðây là địa chỉ nhà em, nếu rảnh anh đến. Anh phải cho em biết hiện nay anh ở đâu, đang làm gì, và đến Mỹ lúc nào ?
Khiêm cười thật tươi, chộp lấy địa chỉ vừa lúc có hai người đàn ông Việt Nam chạy ào tới nắm tay Khiêm kéo đi hối hả :
- Nhanh chân lên Khiêm. Không khéo chết cả lũ bây giờ. Lẹ lên !
Cả ba lẩn nhanh vào đám đông mất dạng. Ðoàn biểu tình càng lúc càng sôi động. Tôi đứng tần ngần trong tâm trạng sững sờ mờ mịt....Lòng cứ ngẩn ngơ hối tiếc trong giây phút mủi lòng, chưa rõ ngọn ngành, đột nhiên lại đem trao địa chỉ cho Khiêm.
Tôi lấy chồng năm 22 tuổi khi tôi đang học năm cuối đại học Văn khoa Saigon. Ra trường tôi xin được một việc làm tại Bộ Ngoại Giao. Tôi thông thạo hai ngoại ngữ Anh, Pháp. Cũng đã hai lần tôi được đi tu nghiệp chuyên môn ở ngoại quốc. Ngay thời trung học, lên đại học và sau khi có chồng, đi làm việc, mọi người đều khen tặng tôi là hoa khôi. Thật tình mà nói ai cũng khen tôi rất chuẩn mực về công dung ngôn hạnh, và tôi hãnh diện điều đó. Nhờ trời, cha mẹ đã tạo cho tôi một khuôn mặt khả ái, đằm thắm, sóng mủi dọc dừa, đôi mắt đen long lanh "có khói", đôi môi mọng đỏ quyến rũ "có hồn", phong cách ăn nói hồn nhiên, duyên dáng, giọng nói nhỏ nhẹ êm ái ngọt ngào dễ dàng thuyết phục người đối diện. Với cơ thể có làn da trắng mịn màng rộ nét những đường cong "trời phú" đã khiến bao kẻ si tình ngẩn ngơ. Tôi biết sử dụng thành thạo đàn piano, biết kéo violon. Tôi có giọng hát ngọt ngào cao vút đã làm cho những trái tim rung động, hâm mộ và đắm say.
Khiêm, chồng tôi là một người đàn ông đẹp trai, hào hoa, phong độ, trí thức khoa bảng. Anh là một viên chức cao cấp ở một Bộ khác, lương bổng cao nuôi sống dư dả trong gia đình. Chúng tôi có hai con, một trai, một gái, rất ngoan ngoản dễ thương, thông minh và học hành chăm chỉ. Chúng tôi có xe hơi riêng, có nhà lầu, tiền bạc nhiều được gởi trong ngân hàng, cuộc sống đầy đủ, điều mà mọi người hằng mơ ước.
Ðứng bên ngoài nhìn vào với một nhản quan chuẩn mực, ai cũng đánh giá gia đình tôi trí thức, cuộc sống phong lưu hạnh phúc. Người ta chỉ biết được cái bề ngoài cuộc sống phong lưu ấy, nhưng bên trong là một ngôi nhà mồ hoang lạnh đã chôn vùi nguồn hạnh phúc ước mơ thời con gái và tuổi trẻ của tôi sau khi lấy chồng qua nhiều năm tháng buồn nhiều hơn vui.
Khiêm chỉ muốn tôi là "con búp bê đẹp đặt trong lồng kính" không hơn không kém. Anh chỉ muốn tôi ở nhà, không muốn tôi đi làm, không muốn tôi giao du với thế giới bên ngoài, không muốn tôi phát triển khả năng và bản tính học hỏi cầu tiến của tôi, không muốn ai đó nhìn thấy tôi, để ý đến tôi, nói chuyện thân tình với tôi. Tôi không phải nhu nhược, là một phụ nữ Việt Nam đoan trang tiết hạnh sống trong một gia đình lễ giáo nghiêm khắc đã ràng buộc tôi không nên làm một điều gì gây tổn hại đến thân danh mình, đến gia đình, đến cha mẹ anh chị em, đến thân bằng quyến thuộc, nhất là phương hại đến uy tín của chồng.
Cam tâm, nhẫn nhục, và an phận tôi phải trả một giá quá đắt trước thói ghen tuông, lòng ích kỷ, sự độc đoán vô lý của Khiêm, cho dù tôi có giải thích, phân trần đúng sai, cho sự tự do có giới hạn của một người đàn bà có chồng. Ðiều ấy hiển nhiên Khiêm không bao giờ tin ở tôi, không bao giờ chấp nhận những suy nghĩ, những phân trần chính đáng của tôi, không bao giờ chấp nhận sự tự do có mức độ của tôi đang sống trong gia đình và ngoài xã hội. Ðã vậy, chồng tôi luôn luôn chụp mũ tôi đủ mọi cách và còn áp đặt, thêm bớt mọi điều mà anh ấy muốn. Là viên chức Bộ Ngoại Giao, vì ngoại hình khả ái, hấp dẫn "có lửa" của tôi, vì khả năng ăn nói thành thạo ngoại ngữ và lời nói, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, khoan thai, tôi thường được dự những buổi tiếp tân các chính khách ngoại quốc công du đến Việt Nam. Tôi được bắt tay, choàng vai họ theo phép lịch sự tây phương. Ðôi khi tôi phải khiêu vũ vì những lời mời mọc lịch sự của vài chính khách trong dạ tiệc. Hoặc có ai đó nhìn tôi, khen tôi đẹp, tươi cười niềm nở rằng tôi là giai nhân tuyệt sắc, là sắc nước hương trời, giá mà yêu được là một diễm phúc đâu dễ nào tìm được, để mà có thể đổi cả cơ ngôi sự nghiệp mà không hối tiếc. Chỉ có bao nhiêu đó thôi, có thể là Khiêm thấy, hoặc anh nghe kể lại, thế là tôi lảnh đủ. Nào là những nhiếc mắng đàn bà lang chạ, lăng loàn không biết nhục đi kèm những trận đòn "thượng cẳng chân hạ cẳng tay" đau đớn ê chề. Trong thâm tâm tôi hiểu rằng những thể hiện qua hành động và lời nói của anh đối với tôi như vậy, có nghĩa là tôi đang bị áp đặt, chụp mũ là một người đàn bà có chồng sinh thói lẳng lơ lang chạ phải được xứng đáng nhận lảnh sự nguyền rũa và đấm đá của chồng. Tôi đã đau xót vì những suy nghĩ chụp mũ mà chồng đã tặng cho tôi thật hết sức điếm nhục khi mà mình không phải như vậy.
Từ khi lấy anh cho đến ngày chấm dứt tôi chỉ biết cố gắng chịu đựng cũng vì nhân cách và danh dự của mình, của chồng, cũng vì gia đình, thân nhân, dòng họ, và cũng vì chưa muốn phá vỡ cơ ngơi hạnh phúc gia đình tôi đã tạo nên, trong đó có hai đứa con của tôi. Sự chịu đựng từ khi chúng tôi sống chung với nhau, cứ tưởng là Khiêm yêu tôi tha thiết ngay từ ban đầu. Ðó là suy nghĩ sai lầm vì chính Khiêm có bao giờ yêu tôi đâu qua nhiều năm chung sống. Ở anh chỉ có ích kỷ, độc đoán và ghen tuông. Anh ghen một cách quá đáng ngay cả trong quá khứ trước khi tôi đến với anh. Anh ghen khi có ai đó nhìn tôi tươi cười niềm nỡ và ai đó cũng có thể bị anh ta hạch hỏi, còn có thể gây sự. Thật tôi không hiểu được anh. Tôi không hiểu tại sao tôi phải đau khổ cho duyên phận của tôi. Hoặc đó chính là món nợ tiền kiếp tôi phải trả. Nếu như thế, thì Trời hãy để cho tôi được sinh ra là một cô bé quê nghèo khổ, thất học, đần độn ở một hang cùng xó xỉn nào đó, cho cuộc sống của tôi được tự do thanh thản bên ruộng lúa, nương khoai sớm nắng chiều mưa. Giá trị làm người của cô bé quê đó còn cao hơn, vinh dự hơn thân phận của tôi hiện tại. Ðã nhiều lần tôi có suy nghĩ chuyển đổi cuộc sống, phá bỏ duyên phận làm lại từ đầu, nhưng lòng chưa dứt khoát cũng vì đời con gái lớn lên chỉ một lần xuất giá, cũng vì hai đứa con để được có cha nên phải cắn răng chịu đựng bản tính độc đoán, ích kỷ, ghen tuông của chồng. Cũng có thể mang tiếng chồng bỏ chồng chê hay bỏ chồng theo trai thật là điếm nhục. Bạn bè dèm pha dị nghị nghĩ xấu về mình. Búa rìu dư luận độc ác sẽ quật ngã tôi từng chặng đường nguy ngập. Cha mẹ, anh chị em, người thân sẽ phải buồn phiền cho tôi mang nỗi bất hạnh, cho mình cam tâm gánh chịu không dám thố lộ cho bất cứ một ai để nhận sự an ủi, chia xẻ kể cả người thân trong gia đình.
Ðến công việc xảy ra vào một buổi chiều tan sở khi chiếc xe hơi của tôi ngoài bãi đậu bị xẹp bánh. Tôi loay hoay không biết tính sao vì phải nôn nóng về nhà sớm lo cơm nước còn phải đi dạy Anh văn lớp đêm tại Trung tâm Sinh Ngữ thì gặp ông Bob một Tùy Viên Tòa Ðại Sứ Mỹ tại Saigon thường đến liên lạc công việc tại Bộ Ngoại Giao mà tôi đã quen. Trước tình huống ấy, ông Bob đề nghị để ông ta đưa tôi về nhà bằng xe của ông. Tôi chấp thuận không do dự vì nghĩ rằng chẳng có gì phiền phức.
Khi xe về đến nhà, tôi thấy Khiêm đang đứng trước thềm nhà như có ý chờ tôi. Ông Bob ngừng xe và lịch sự xuống mở cửa xe cho tôi. Tôi giới thiệu Khiêm với ông Bob, nhưng Khiêm vẻ mặt lầm lì, không chào hỏi, bỏ quay vào garage lấy xe đi, khiến tôi vừa uất nghẹn, vừa xấu hổ với người bạn ngoại quốc.
Ðến chín giờ tối Khiêm mới về, nặc nồng mùi rượu, mặt đỏ lừ lừ. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ uống rượu nhiều như thế. Khi vừa thấy tôi, Khiêm xà tới nắm tay tôi giật mạnh, tay kia tát vào hai bên má của tôi túi bụi nổi đom đóm khiến tôi không còn thấy gì nữa. Rồi anh đá, anh đạp vào người tôi, anh xô mạnh tôi té chúi nhủi vào tủ kính vỡ tung ra, miệng Khiêm gầm từng tiếng :"Em là con **...Em có phải là con ** không ? Anh không cho tôi hỏi han, không cho tôi lời giải thích, phân trần điều gì. Thật tệ hết sức. Tôi mê man bất tĩnh sau trận đòn thừa chết thiếu sống thật dã man ngay tối hôm đó do từ ghen tuông, ích kỷ của anh. Tôi đi bác sĩ mình mẩy tay chân bị tím bầm, tổn thương cả thân xác và tinh thần thật khủng khiếp.
Kể từ đêm hãi hùng rùng rợn có một không hai trong đời tôi, tôi quyết định chia tay và dẫn hai đứa con dại về nhà cha mẹ ở Cần Thơ, bỏ lại tất cả cơ ngơi mà tôi đã ra sức tạo nên kể từ khi tôi sống với Khiêm. Cha mẹ, anh chị em tôi đều nói đã gặp chồng vũ phu thì bỏ càng sớm càng tốt, sao tôi không quyết định ngay, để đến giờ này bị đánh đá tàn nhẫn mới chịu buông ra. Cũng vì tôi lo ngại điều bất hạnh của tôi là nỗi ám ảnh đau đớn dằn vặt trong lòng người thân, còn làm vẩn đục gia phong nề nếp.
Từ thuở nhỏ sống trong gia đình cha mẹ, đến khi lấy chồng tạo dựng sự nghiệp, nhà cửa, vật chất đều được chồng lo toan mọi bề, đầy đủ, sung túc chưa bao giờ tôi cảm thấy thiếu thốn hoặc phải lo nghĩ gì cả. Giờ ra khỏi nhà mới nhận biết rằng đã mất tất cả, bao nhiêu khó khăn vất vã sẽ đến với tôi trong cuộc sống mà tôi đang đối mặt. Nhưng không sao, chỉ là chao đảo lúc đầu. Một người đàn bà có nghị lực, có bản lĩnh, đức tính tự lập, một công việc làm ổn định, bên cạnh người thân, bạn bè tiếp tay, tôi dần hồi phục, và ổn định. Tôi đã tự biết và xác định cho mình một vị thế trong xã hộịTôi phải sống vì bản thân tôi, vì con tôi, vì người thân yêu, không tội tình gì để phải thành vật hy sinh cho một người đàn ông vũ phu hành hạ, làm thân phận tôi đòi, biến nhan sắc, cơ thể mình để họ hưởng thụ và dày xéo. Tôi phải sống theo cuộc sống tự chọn, để mình không còn bị áp đặt chỉ là "con búp bê đẹp trong lồng kính". hạnh phúc chính trong đôi tay mình để bước tới ngày một vững vàng, xóa tan búa rìu dư luận người đời dèm pha tôi như thế này thế nọ hết sức độc ác.
Sau gần một năm "ra riêng" nhờ trời tôi không bị ngã qụy giữa dòng. Bản lĩnh đã giúp cho tôi hiểu biết, giúp cho tôi sức mạnh vững vàng, tạo cho tôi cuộc sống đầy đủ nghị lực hơn, yêu đời hơn và nhân ái hơn.
Cơn bão táp trong gia đình vừa lắng xuống thì biến cố 30.4.1975 bũa chụp xuống miền Nam, chế độ Việt Nam Cộng Hòa sụp đổ, Việt cộng cưỡng chiếm phần đất tự do áp đặt chế độ cai trị độc tài bằng sắt và máu xuống người dân miền Nam Việt Nam.
Tôi mang hai đứa con di tản trên những chiếc trực thăng đậu tại Tòa Ðại Sứ Mỹ chuyển ra Hạm đội ngoài biển khơi trước mấy ngày Việt cộng tràn vào Saigon. Không còn gì nữa, hạnh phúc gia đình tan vỡ, Ðất Nước điêu đứng trong cơn dầu sôi lửa bỏng thay người đổi chủ.
Vừa đặt chân lên vùng đất tạm dung tôi dễ dàng hội nhập vào cuộc sống mới trên đất nước người. Ðược người bạn Mỹ ở Tòa Ðại sứ Saigon giới thiệu tôi vào làm cho một công ty xe hơi lớn, phụ trách một số phần hành về hành chánh và nhân viên dưới sự điều hành của một Trưởng Phòng người Mỹ. Công việc chẳng có gi là khó khăn, làm những gì cấp trên giao, vừa làm, vừa học việc. Hai đứa con được đi học. Mua nhà, tậu xe, cuộc sống ngày thêm ổn định.
Những năm sau đó, ngoài giờ lo chén cơm manh áo, tôi tình nguyện giúp thêm việc cho cơ quan thiện nguyện, góp tay giúp đở đồng bàoViệt Nam tỵ nạn đến Hoa kỳ từ các đảo, hoặc các chương trình ra đi có trật tự. Lo công ăn việc làm, chỗ ở, học hành, các loại giấy tờ và thông dịch để mọi người cũng như mình dễ dàng thích nghi cuộc sống mới. Tôi không ngừng ở đó, khi Cộng Ðồng và các Hội Ðoàn thành lập, tôi dấn thân nhiệt tình với tập thể trong công cuộc đãu tranh giải thể chế độ Cộng sản tại quê nhà. Nơi nào có sinh hoạt đãu tranh tôi luôn có mặt để góp sức mình vào sức mạnh tập thể. Tôi lấy công việc làm niềm vui, nuôi nấng dạy dỗ hai đứa con thân yêu làm nguồn hạnh phúc, chăm sóc bản thân, trau dồi kiến thức, tiếp xúc đàm đạo với bạn bè, đọc sách, xem phim, nghe nhạc, khiêu vũ...làm nguồn vui riêng tư cho chính mình. Tôi cảm nhận đời sống vẫn còn đáng yêu vô cùng mà trước đây bên Khiêm tôi hoàn toàn như không có.Tôi giữ tình cảm mình thăng bằng, có chừng mực khi phải tiếp xúc đối diện với phái nam, những người thường bám sát vòi vĩnh tình yêu. Nhưng thật sự họ đã thất vọng vì tôi. Như con chim bị đạn thấy cây cong là sợ. Sợ sẽ phải bị dập vùi theo vết xe cũ. Những ai đó hãy hiểu cho tôi, xin đừng phiền trách tôi. Ngày hai đứa con tôi đổ đạt thành danh, đứa bác sĩ y khoa, đứa kỷ sư cơ khí là nguồn vui vô tận trong thiên chức làm mẹ không gì so sánh nổi. Tôi đã hướng dẫn, giải thích, giúp đở con tôi hiểu thế nào là lòng hiếu thảo, sự biết ơn công cha nghĩa mẹ, thế nào là tinh thần dân tộc, tình yêu quê hương, nguyên nhân và kết quả cuộc chiến tương tàn Quốc Cộng, và mong chúng xứng đáng là những hậu duệ tiếp nối công cuộc đãu tranh cho Việt Nam tự do của thế hệ đi trước.
Ðời sống tỵ nạn của tôi trên xứ người hơn 30 năm có vui, có buồn và rất say mê công việc mình làm.Tôi đã dần dần như quên hẳn hình bóng của Khiêm thuở nào. Hình bóng đó đầy ắp độc đoán, ích kỷ, và thói ghen tuông phi lý của người đàn ông chỉ nghĩ rằng " đàn bà con gái đẹp là những con búp bê đặt trong lồng kính không hơn không kém, chỉ biết để nhìn ngắm, chỉ biết để hưởng thụ khi thèm khát". Thiếu tự tin, có máu ghen tuông, nặng lòng ích kỷ xin chớ bao giờ lấy vợ đẹp. Người đàn ông bản lĩnh nếu có vợ đẹp, nên hiểu rằng nếu vợ mình được nhiều người nhìn ngắm, tỏ lời khen tặng hãy xem đó là niềm hãnh diện cho chính bản thân mình. Người đàn bà đẹp là đẹp cho cuộc đời, với mọi người, đâu phải chỉ đẹp cho riêng chồng thôi đâu. Người đàn ông có vợ đẹp phải tự tin vào vợ mình, và chính mình phải tự tin lấy mình thì niềm tin mới trọn vẹn, không nẩy sinh tính ích kỷ, độc đoán và lòng ghen tuông vô lý, cuộc sống sẽ hạnh phúc màu hồng. Càng nghĩ về Khiêm tôi càng buồn cười và không ngờ được. Vậy mà bây giờ Khiêm lại xuất hiện trước mặt tôị..không biết phải tính sao đâỵ.!
Hôm nay chúa nhật không đi làm, tôi ngủ dậy trễ. Ðã hơn 9 giờ. Tôi tắm rửa, ăn sáng và ngồi tại phòng khách đọc báo buổi sáng. Bên ngoài một chiếc taxi vừa đổ trước cửa nhà. Nhìn ra, tôi thấy Khiêm xuống xe, trả tiền. Chiếc taxi chạy vút đi, Khiêm vẫn còn đứng lớ ngớ nhìn bảng số nhà như để xác nhận, hai tay sửa lại quần áo. Khiêm ăn mặc tươm tất, veston, cà vạt, giày bóng, nét mặt tươi vui đạo mạo. Hơn ba mươi năm Khiêm trông già giặn, chững chạc, dáng đi vẫn còn phong độ như ngày xưa. Nét tuấn tú, thông minh vẫn đậm nét qua khuôn mặt chữ điền của anh. Con người đó tôi đã một thời yêu, đã trao trọn đời con gái trinh nguyên và đã nhận bao nhiêu sỉ nhục đau đớn. Cho đến bây giờ hơn một phần tư thế kỷ tôi đã không còn giận hờn oán trách Khiêm, vì số phận đã an bài, vì bản tính của một người đàn ông ghen tuông, ích kỷ. Tôi nghĩ giờ có gặp nhau, hãy đối xử như hai người bạn đã vắng nhau lâu ngày gặp lại, cũng để Khiêm thăm hai đứa con. Ý nghĩ đó thúc giục tôi mở cửa, khi Khiêm đã hai lần bấm chuông.
- Anh Khiêm. Em mời anh vào. Tôi đứng nép qua một bên, tươi cười hồn nhiên nhìn anh bước qua cửa.
Khiêm vồn vã :
- Thục Nhi, em khoẻ không ? Chớ giận hờn anh nữa. Những gì ngày xưa hãy xem như một bóng mờ đã đi qua. Quên đi em, Thục Nhi ạ.
Khiêm vừa nói, vừa nhìn tôi từ đầu đến chân. Tôi phân trần :
- Em cảm thấy chẳng còn gì để giận hờn trách móc. Nếu nói là chuyện không nên làm, em nghĩ rằng do từ anh tất cả. Giờ có nói gì đi nữa, chuyện đã rồi. Ðồng ý, chúng ta hãy quên chuyện ngày xưa đi anh Khiêm.
Khiêm cười như mếu dường như xúc động sau lời nói của tôi :
- Anh cám ơn em. Em nói đúng. Tất cả lỗi do anh. Lần cuối cùng, anh xin lỗi em. Sau ngày đó, anh vô cùng hối hận, bỏ công đi tìm em và con khắp nơi, em cố lánh mặt không cho anh gặp. Tại sao thế ?
- Em vẫn tha thứ cho anh đãy chứ, em mới nói được như vậy. Ngày đó, em buồn và giận anh vô cùng. Bây giờ thì hết buồn hết giận rồi, em mới tiếp anh và cũng mừng khi anh đã bỏ thì giờ đến thăm mẹ con em. Dứt lời, tôi cười dòn dã. Ấy chết, sau bao nhiêu năm gặp lại nhau cứ đem chuyện cũ ra kể lể, thôi nhé ! xin gác qua một bên. Anh ngồi nghỉ, em đi pha cà phê nóng cho anh, mình còn nhiều chuyện nói với nhau.