Những cây hoa dại tuy rất mỏng manh nhưng nó lại mang trong mình một sức sống vô cùng mãnh liệt. Con người với tất cả sức sống tiềm tàng của bản thân sẽ luôn biết và tìm cách vượt lên hoàn cảnh, chiến thắng chính mình để rồi sẽ “nở thành những chùm hoa thật đẹp”.
Hai cây hoa dại
Bên hồ nước có một đám cây dại. Những ngọn cây thau tháu như nhau, tua tủa mướt xanh đầy sức sống. Mỗi buổi sáng sớm, khi nghe con Sơn Ca hót tiếng hót đầu tiên, những lá bé nhỏ xoè ra, đẫm sương, vươn mình lay lay trong gió nhẹ. cuộc sống cứ êm đềm thế. Rồi đến một ngày…trên những đầu cành lấm tấm những cái nụ bé nhỏ. Uh!… cha-cha !!! Đám cây sắp ra hoa. Trong đám cây ấy, có một cây dường như muốn vươn cao hơn. Đúng… Nó cố sức hút thật nhiều nhựa đất, vươn lá lên khỏi đám bạn bè, chăm cho cái ngọn mập mạp vươn mãi lên cao. Ông Cỏ May gần đó phất phơ sợi râu bạc nói vọng sang:
- Đừng vươn cao quá cháu sẽ phải đối mặt với nhiều sóng gió đấy.
- Cháu chào ông ạ! – Cây hoa hăm hở nói – Cháu biết nhưng cháu sẵn sàng ông ạ. Ông Nguyễn Công Trứ đã có câu: “Lao xao sóng vỗ ngọn tùng. Gian nan là nợ anh hùng phải vay” còn gì.
- Ồ Cô bé muốn làm anh hùng đây. – Ông Cỏ May gật gù.
- Không đâu ông ạ. Cháu muốn phô hết vẻ đẹp của mình. Cháu muốn có ai đó nhìn thấy cháu, hái cháu về cắm lọ hoặc ép cháu vào trong cuốn vở … rồi đặt cho cháu một cái tên ông ạ. Biết đâu từ đó loài cây dại chúng cháu cũng có một cái tên ông nhỉ.
- Hoài bão! … Hoài bão! … Ước mơ lớn!… – Ông Cỏ May tấm tắc – Cháu phải dũng cảm lắm đấy. Nhưng hoa dại là đẹp ở cả thảm hoa chứ đâu phải chỉ một bông.
Cây hoa không nghe nữa. Nó càng cố sức hút nhiều nhựa đất hơn, chăm cho cái ngọn mập mạp hơn, vươn ngọn lên khỏi đám bạn bè mang theo cái nụ mạnh mẽ. Cả đám bạn bè nó ngưỡng mộ lắm . Thực ra đám cây dại ấy cũng đặt vào cây hoa dũng cảm kia một niềm hy vọng.
Trong đám cây dại đó cũng có một cây dại nhỏ bé. Nó dường như không muốn vươn cao. Lúc nào cũng cứ thấp hơn một vài cây gần nó. Ông Cỏ May vẫn luôn quan sát rồi động viên:
- Mau lớn lên chú bé. Hút thêm một chút nhựa đất nữa, vươn ngọn lên tí nữa cho bằng bạn bằng bè.
- Để làm gì hở ông – Cây dại đáp một cách ráo hoảnh – Hay gì cái trò vật lộn với sóng gió cuộc đời. Ông nhìn cháu đây này: Áo cháu chưa một lần trầy xước. Chỉ cần nhỏ bé như cháu sẽ không bao giờ sợ gió lay ông ạ.
- Đúng là một triết lý nhút nhát. – Ông Cỏ May khuyên- Cháu phải dũng cảm lên. Cháu có thấy cô bé kia không. Cả đám cây dại các cháu đặt vào cô bé ấy một niềm hy vọng đấy.
- Đúng là cái đồ tinh tướng ăn khoai nướng. Ai cũng đặt vào đó một niềm hy vọng còn cháu thì không. Đã là hoa dại mà cũng muốn được làm cảnh, muốn có một cái tên ư ?
Ông Cỏ May lặng lẽ thở dài, quay đi. Thật là hết thuốc chữa.
Một sớm ngày kia, khi con Sơn Ca cất lên tiếng hót đầu tiên, đám cây dại khẽ rùng mình. Từ những chiếc nụ tách ra những cánh trắng mỏng như lụa xung quanh cái nhị vàng tươi, tròn xoe, bé xinh rón rén nhìn xung quanh rồi từ từ thả vào không trung làn hương trinh nguyên thơm ngọt. Sương sớm đậu trên các lá cây như những hạt ngọc nhỏ bé lặng ngắm nhìn những bông hoa dại mới mẻ. Cây hoa dại dũng cảm kia mới thật là kiều diễm. Nó vươn cao bông hoa đu đưa rồi nghiêng mình soi gương vào những hạt sương sớm. Ông Cỏ May ngủ dậy, nhìn sang đám cỏ dại. Đầu tiên ông nhìn nó. Cha! Cha!… Thật là không tưởng !!! Đeẹeppp…..qquuuaaáa…! Già như ông mà còn bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của nó. Ông mải ngắm nó mãi mà quên cả … đánh răng… đến lúc tỉnh ra thì trời đã nắng từ lúc nào. Ông nhìn ra xung quanh nó – Chà! Một tấm thảm hoa diệu kỳ rực rỡ và thơm tho. Ông say sưa nhìn về phía chân trời, mắt lim dim, mũi hít hít những hương thơm nhẹ vây quanh ông. Rồi ông thất kinh kêu to: Gió đấy! – Ông lo cho những bông hoa dại dột non nớt kia không biết tự bảo vệ mình.
- Thu cánh hoa lại, lá vươn cao lên mà che cho cánh hoa – Ông lo nhất là cô bé hoa dại dũng cảm kia : Nó chỉ có một mình – Lá không vươn tới cánh hoa à. Đứng sát vào nhau, lá đứa nọ che cho hoa đứa kia … Ông đọc từng lệnh, từng lệnh. Ông chỉ yên tâm về cậu hoa dại nhút nhát : Đúng. Chắc gió sẽ không làm gì được nó.- Quay mặt về phía không có gió ấy…- Đám hoa dại xúm vào nhau sợ hãi, run rẩy, làm theo lời ông như một cái máy. Cơn gió mỗi lúc một lớn, đám cây dại đu đưa đang cùng nhau cố sức chống chọi với sóng gió. Ông Cỏ May càng lo lắng. Cô bé hoa dại dũng cảm lúc này trông mới thật khổ sở… – Cố lên cô bé ơi. Cúi rạp mình xuống một chút nữa. Hãy cố giữ lấy những cánh hoa …
Nhưng gió lại thổi theo kiểu từng cơn, từng cơn… làm cho cô bé hoa dại kia liên tục nghiêng ngả. Có lẽ nó gãy mất – Đừng mất tự tin cô bé ạ – Đám bạn bè vẫn vây quanh bên dưới nó cố giữ cho cô khỏi lung lay, ông Cỏ May thò cái rễ sang quấn chặt vào rễ nó để truyền cho nó thêm sức mạnh. Gió cứ quất lên từng đợt rồi cuốn theo một chiếc lá cây khô. Ông Cỏ May sợ hãi: Đừng!… Đừng!… Đưừnnngggg… Chiếc lá cây bay là là trên ngọn cỏ rồi va vào cô bé hoa dại đau điếng và còn lấy đi một cánh hoa của nó.
Rồi cơn mưa cũng qua. Mặt trời lại lau khô những giọt nước mắt lã chã trên đám hoa dại. Bây giờ chúng có vẻ già dặn hơn, rực rỡ hơn, ngời sáng hơn, trong sạch hơn… Nhữngcon bướm nhỏ xinh đã nhận ra sự hiện diện của chúng và bắt đầu bay đến.
Buổi chiều, có một cô bé đi dạo quanh bờ hồ, tay cầm cái bình bông. Cô muốn kiếm thêm vài bông hoa cho bộ sưu tập hoa của mình. Cô đến bên đám hoa dại rồi reo lên. Tay cô ngắt những bông hoa, ngắm nghía rồi cắm vào bình. Cô say sưa làm việc, trông cô thật hạnh phúc. Những bông hoa dại cũng thật hạnh phúc
- Nó đã được góp phần làm đẹp cho cuộc đời. Chỉ một loáng, trên đám cây dại chỉ còn hai bông hoa. Cô bé nuối tiếc nhìn cây hoa “dũng cảm” rồi cúi xuống sờ tay vào cánh hoa, nhẹ nhàng hôn vào nhị hoa… “Tiếc quá! Gió làm rách áo em rồi!” rồi quay đi còn cây hoa dại “nhút nhát” thì cô không hề để ý. Nhìn nó bây giờ mảnh mai, yếu ớt, lá xanh rớt, một bông hoa bé tí tẹo, quái dị… Vì nó không dám đương đầu với sóng gió nên nó thiếu ánh sáng mặt trời đó mà. Giờ đây nó im lặng và chiêm nghiệm về cái triết lí nhút nhát của mình. Nó cô đơn quá… Cây hoa dũng cảm thất vọng khi cô bé quay đi. Nó lặng lẽ trút bỏ nốt những cánh hoa còn lại.
Ông Cỏ May an ủi: Đừng buồn cháu ạ. Điều cháu mơ ước các bạn cháu đã làm thay hộ cháu rồi. Bây giờ cháu phải ở lại, giữ lấy những hạt giống rồi gieo mầm cho những mùa sau chứ.
Nghe ông Cỏ May nói thế nó cố xốc lại tinh thần rồi chợt hiểu: Bây giờ nó đã mang sứ mệnh của một người mẹ.
Qua câu chuyện này có lẽ bạn đã có thể tích lũy cho mình được một bài học rồi chứ?
Đường đi trong cuộc đời của mỗi con người chúng ta không khi nào là bằng phẳng, là nguyên vẹn cả mà trên mỗi bước đi của con đường đó ta sẽ gặp những khó khăn, thử thách để rồi từ đó ta sẽ đúc kết được những kinh nghiệm riêng cho chính bản thân mình.
Những cây hoa dại tuy rất mỏng manh nhưng nó lại mang trong mình một sức sống vô cùng mãnh liệt. Con người với tất cả sức sống tiềm tàng của bản thân sẽ luôn biết và tìm cách vượt lên hoàn cảnh, chiến thắng chính mình để rồi sẽ “nở thành những chùm hoa thật đẹp”.
Tuy nhiên, cuộc sống này đâu chỉ có những điều tốt đẹp không thôi mà bên cạnh đó ta còn bắt gặp được những người hèn nhát, yếu đuối, sẵn sàng vứt bỏ hoài bão, ước mơ của mình để tìm đến một cuộc sống vô vị, gian nan và lắm vất vả. Nhưng chắc hẳn rồi sau này họ sẽ hối hận vì lúc trước đã quá thờ ơ với cuộc sống của chính mình. Vì thế, ngay từ bây giờ chúng ta hãy làm hết mình, sống hết mình để không bao giờ phải hối hận.