SốngĐẹp Team - Cộng Đồng Sống Đẹp
Vị ngọt lạ trong miếng khoai tây cháy của mẹ
Một sáng đầu mùa thu, khi mọi người bàn tàn sôi nổi trên facebook là đã lập thu rồi, có nắng vàng nhẹ và gió hiu hiu mát mà người ta vẫn gọi là gió heo may, tôi chợt thấy lòng mình se lại.
Tôi không nói về thời tiết của Hà nội, cũng không mô tả gì cái vẻ đẹp của mùa thu đã được bao nhà văn nhà thơ cầm bút khắc vẽ nó. Tôi chỉ muốn nói về cảm xúc của tôi khi được ăn món khoai tây cháy của mẹ sáng nay, món ăn đáng lẽ sẽ có trong hộp cơm trưa của tôi.
Tôi còn nhớ mình đã từng rất hay nổi cáu vô cớ những năm bị đau dạ dày nặng cùng với áp lực học hành thi cử. Dù gia đình phần cơm mỗi khi tôi phải đi học tối, nhưng nếu không ai quan tâm, hỏi xem có cần đun nóng lại thức ăn không là tôi sẵn sàng nổi cáu. Nếu phần món tôi thích ăn ít quá hoặc phần món ăn chưa được sạch sẽ gọn gàng tôi cũng càu nhàu.
Nhưng rồi đọc trên báo, thấy những hoàn cảnh éo le, gia đình khó khăn người mẹ thương con, còn người con cũng lo lắng cho cha mẹ kể cả khi tuổi đời còn ít tôi thấy lòng mình trùng xuống. Hay những bài báo về bi kịch gia đình, con giết mẹ giết em chỉ vì bị mắng ăn chơi lêu lổng, hay ăn trộm và giết hại cả một gia đình hạnh phúc như vụ cướp ở tiệm vàng Bắc Giang, lòng tôi lại phẫn nộ.
Vậy là những năm học đại học và giờ đi làm, tôi thôi không phàn nàn về những bữa cơm hộp do mẹ sắp. Bởi tôi đã biết thương mẹ nhiều hơn khi hiểu rằng, mình sẽ thế nào khi cố gắng nấu những bữa cơm ngon cho gia đình mà bị chê bôi hay phàn nàn.
Một sáng như mọi sáng, mẹ dậy lúc 5h để thổi cơm cho tôi và cả bố đang nằm viện . Khi tôi uể oải dậy cũng là lúc phát hiện có món gì đó khen khét trong bếp. Hóa ra món khoai tây cháy. Mẹ bảo vội chạy ra ngoài hái rau nên bị cháy mất khoai tây.
Tôi ăn miếng khoai tây cháy đó và lạ thay, ngoài vị đăng đắng là một thứ vị ngọt lạ. Tôi thấy mắt mình cay cay và lòng lâng lâng vì hiểu rằng mình đang được mẹ chăm chút yêu chiều như thế nào.
Mẹ không cho khoai tây cháy vào suất ăn của tôi mà thay bằng rau muống chấm mắm cáy quê tôi. Mẹ bảo mẹ thích khoai tây để mẹ ăn. Nhưng tôi biết trong sâu thẳm, mẹ muốn dành cho tôi món ăn ngon ngọt nhất mà mẹ có thể.
Có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể tần tảo được như mẹ tôi, sáng nào cũng 5h dậy tất tả nấu cơm rồi tranh thủ đi làm ruộng, trồng cây, tháo nước và khi mặt trời lên cao, mẹ lại vội vàng về cửa hàng bán thuốc để rồi lại tất tả về chuẩn bị bữa ăn trưa. Chợp mắt chỉ 15 phút mẹ lại dậy dọn dẹp và bắt đầu công việc buổi chiều cho đến khi tối mịt, mẹ lại tranh thủ đi chợ vội buổi tối. Tôi chỉ biết phụ mẹ nấu cơm nhưng mẹ tôi không nghỉ ngơi mà lại loanh quanh giặt giũ quần áo lao động cho kịp ngày mai khô. Bữa cơm tối của gia đình hầu như vào 8h, 9h tối. Ăn cơm xong mẹ nằm nghỉ chút rồi lại dậy tiếp tục sao thuốc cho khách hoặc dọn dẹp nhà cửa cho sạch. Giờ mẹ đi ngủ thường là lúc chuẩn bị sang ngày mới, khi mà tôi đã cuộn tròn trong chăn để ngày mai còn đi làm.
Tôi không biết mẹ có sức khỏe phi thường hay không, nhưng tôi không làm được như thế. Chỉ biết cố giúp mẹ được chút nào hay chút ấy và khuyên mẹ nghỉ ngơi nhưng dường như làm việc là niềm vui của mẹ. Nay bố tôi bị ung thư phải nằm viện, mẹ lại ngày đêm chăm sóc bố, trước đó suốt 4 năm liền bố tôi thường xuyên vào viện với những lần cấp cứu nguy hiểm, mẹ vẫn dành giật lại sự sống cho bố tôi từ bàn tay tử thần. Sự hi sinh ấy, chưa bao giờ mẹ kể công, chưa bao giờ mẹ phàn nàn.
Mỗi ngày thấy da mẹ sạm đen hơn, người gầy hơn, lo lắng hằn sâu trong mắt mẹ, già nhanh trước tuổi với mái đầu bạc. Ngày xưa mẹ tôi đẹp lắm, nếu được chăm sóc cẩn thận thì giờ mẹ tôi trông sẽ vẫn trẻ đẹp chứ không phải là khuôn mặt nhiều nếp nhăn trên trán, vết chân chim trên đôi mắt và ngoặc đơn ngoặc kép trên đôi má lúm đồng tiền của mẹ bây giờ.
Lòng tôi se lại vì thời tiết chuyển sang thu, báo cho tôi biết sắp đến mùa Vu Lan, ngồi ăn món ăn mẹ nấu dù ngon dù dở cũng nhắc tôi nhớ đến tình yêu của mẹ. Tôi may mắn vì còn cha mẹ yêu thương.
Một người bạn của tôi nói với tôi rằng mặc dù lo lắng cho bố nằm viện nhưng hãy động viên mẹ cậu trong lúc này. Người phụ nữ duy nhất bạn ấy yêu thương không còn nữa, dù bây giờ bạn ấy rất muốn báo hiếu cho mẹ nhưng không thể được nữa rồi, chỉ biết thắp nén nhang xin sám hối. Còn tôi không biết đã báo hiếu được gì cho cha mẹ, tôi chỉ muốn gửi tới mẹ lời yêu thương và cám ơn mẹ chân thành nhất, cám ơn mẹ món khoai tây cháy nhưng thực sự rất ngon và nhắc nhở mình rằng:
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy, cha che chở đời con
Ai còn mẹ - xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con".