"Anh đi nghĩa vụ bây h cũng chỉ một năm rưỡi thôi,không còn phải đi 3 năm như trước đâu"
"anh tưởng quãng thời gian đấy không lâu à..đối với em nó dài lắm như một thập kỉ.à không cả thế kỉ í"
"Đồ ngốc em hâm quá đấy…bảo em ngốc quả không sai"
"Vâng em ngốc…thế a thử tính xem nếu xa nhau cả một quãng thời gian như thế.anh có nhớ em như em nhớ anh không?"
"Ừ nhỉ…thế mà anh cũng không nghĩ ra."
"giờ thì người ngốc mới là anh đấy"
.Rồi cái ngày chàng trai lên đường nhập ngũ theo tiếng gọi thiêng liêng của tổ quốc cũng tới…
Ngày lên đường.chàng trai và cô gái lưu luyến,trao nhau bao lời hời hứa.ngày trở về hứa hẹn một tương lai
"Em sẽ chờ anh chứ?"
"Sẽ mãi chờ và mãi đợi ngày anh trở về"
Đoàn xe chuyển bánh,bóng dáng những người lính xa dần bỏ lại phía sau những người thân đang vẫy tay chào đưa tiễn
Cô gái nhìn theo chàng trai nước mắt rơi ướt nhòe mi.
18 tháng …không lâu mà không lâu mà,cô gái tự nhủ với lòng mình.nhưng cô biết quãng
thời gian đó rất lâu,lâu lắm.anh mới điđược có mấy ngày mà cô có cảm giác thời gian nó như ngừng lại ì ạch trôi..cô đếm .đếm từng ngày .kể từ anh đi…
Cứ đều đặn 2 đến 3 ngày cô lại viết thư gửi lên cho anh…những lá thư gửi về cũng đều đặn như những lá thư gửi đi,số lượng thư nhiều lên mỗi ngày lớn thêm như tình yêu mà chàng trai và cô gái dành cho nhau..
Chàng trai mong ngóng từng ngày đến ngày nghỉ phép để đựoc về gặp gỡ với người thương,còn cô gái thì trông đợitừng phút từng giây ngày anh về……
Tình cảm của 2 người lớn dần dần theo tháng ngày….
Rồi những lá thư gửi đi cũng giảm dần theo tháng ngày…chàng trai cảm thấy có một cái gì đó đang diễn ra những lá thưkhông còn đều đặn như trước nữa…..giờ thì mỗi tuần …rồi 2 đến 3 tuần mới có một bức thư gửi lên…có khi đến một tháng anh mới nhận đựoc một lá thư từ cô gái.tâm trí trong anh giờ đang rối bời,nhiều câu hỏi cứ lần lượt hiện lên.giờ trong anh nghi ngờ nhiều hơn là thương nhớ.anh chờ đợi những ngày nghỉ phép,về nhà để hỏi
tình hình tại sao lại như thế.Nhưng vẫn là em của ngày xưa,vẫn con người đấy dáng người, giọng nói anh không hề nhận thấy có sự thay đổi trong em, vẫn là cô gái của ngày xưa.chỉ có điều là cô ít nói hơn gầy và xanh hơn so với trước.
Chàng trai khẽ hỏi nhỏ:"Sao thời gian gần đấy em ít liên lạc gửi thư lên cho anh thế??"
"Em xin lỗi.!Tại thời gian gần đây em bận quá.nên em quên béng mất.a đừng giận nhé"
..Chàng trai im lặng hồi lâu không nói gì?anh nắm lấy tay cô bước đi.Rồi bất chợt hỏi thêm:
"Em có còn yêu anh nữa không?"
"Sao anh lại hỏi vậy em mãi yêu anh mà…tình yêu trong em sẽ không thay đổi"
"Em nói thật chứ!Em sẽ chờ anh chứ?"
"Em sẽ chờ mà.sẽ mãi mãi đợi anh.
Chàng trai vui hơn tươi tỉnh hẳn lên.mọi suy nghĩ trong đầu anh giờ tan biết,anh cảm thấy mình ngu ngốc khi hỏi những điềunhư vậy. giờ thì mọi điều đó đã không còn ám ảnh trong anh.
Ngày về đơn vị.lại là nước mắt của kẻ ở lại người đi.những lời hứa hẹn ngày trở về.
Kịch bản cũ dường như lại quay lại.Vẫn những lá thư anh gửi đi và số là thư hồi âm cũng ít dần.có khi là không có thư hồi âm
Suy nghĩ trong anh lại tăng lên.anh muốn về lắm..nhưng chỉ còn vài tháng nữa là anh xuất ngũ, thời gian này rất khó được về phép có khi là không có.
Anh không biết liên lạc với cô gái bằng cách nào.cách duy nhất vẫn chỉ là những lá thư.
Đợi và đợi ……………….
Rồi lá thư hồi âm cũng đến.nhưng nó không còn được như những gì anh muốn..a thấy có sự thay đổi..chỉ là những câu hỏi thăm thông thường.không chứa đựng tình cảm yêu thương.
Lòng anh giờ đây nặng trĩu.bao nhiêu suy nghĩ câu hỏi cứ thế nhiều lên trong anh.
"Em có người khác rồi phải không?nói cho anh nghe sự thật đựoc không???
Đó là những gì mà anh có thể nghĩ ra trong đầu để viết thư hỏi cô gái. Nhưng câu trả lời anh nhận được lại không đúng với những gì anh nghĩ
"Anh đừng nghĩ vậy.trong em mãi chỉ có anh mà thôi.mãi mãi là như vậy mà"
Anh không tin…anh dám chắc rằng cô gái đã có người khác..anh muốn về nhưng không thể..1 tuần sau…lại có thư gửi tới.đó không phải là thư mà là 1 tấm thiệp.
Đúng hơn nó là 1tấm thiệp cưới. Bầu trời như sụp xuống dưới chân anh.anh không tin vào những gì mà mắt nhìn thấy..anh không dám tin đó là sự thật.trái tim anh tan nát nó nhói lên 1 cái.anh lảo đảo người như muốn ngã khuỵu ra.
Trong tâm trí anh dấy lên ý nghĩa điên dồ.."Đào ngũ",
Đó là những gì anh có thể nghĩ ra lúc này để có thể trở về..nhưng những ý nghĩa đó thay đổi dần trong anh khi những người đồng đội ra sức khuyên ngăn.một người lính đâu thể gục ngã.cho dù nó là điều gì đi chăng nữa.là một người lính phải mang trong mình tinh thần ngị lực thép. Anh ởlại với trái tim tan vỡ với nhiều vết nứt của cú sốc tình yêu…Ngày trở về..sẽ chờ đến ngày về..
"Vậy là em đã quên đi lời hứa năm nào…em không còn chờ anh nữa phải không,em đã bước đi tìm cho mình hạnh phúc. Anh phải cố quên em sao nhưng sao khó quá. Có lẽ là không thể và không bao giờ,anh chỉ mong sao đó chỉ là những lời nói dối. em đag đùa anh phải không,thực tại này đau lòng lắm em có biết không???"
Tự nhủ với lòng chàng trai kìm nén trái tim đau nhói.đang rỉ máu sau những gì mà anh nhận được.chỉ còn khoảng hơn 2 tháng nữa là anh sẽ xuất ngũ…lá thư cuối anh nhận được không phải là của cô gái nữa.mà là từ gia đình anh. bố mẹ động viên khuyên nhủ an ủi anh.cố gắng quên cô gái đi. và tập trung vào huấn luyên,thời gian về cũng không còn xa nữa.
Rồi ngày về cùng tới….Những người lính xuất ngũ trở về với quê hương,tới đầu làng bóng dáng những người thân cũng xuất hiện.người thì được gia đình đón, người thì bạn gái người
yêu đứng chờ…với anh thì là những đứa em.bố mẹ anh cũng đã già.nên chỉ ở nhà mong ngóng đứa con. Anh trở về với trái tim tan vỡ nhưng mang trong mình nghị lực thép của người lính..anh bắt gặp những ánh mắt.những lời nói của những người xung quanh.
Có một cái gì đó lạ lẫm với họ sao.. Anh dường như là một vật thể lạ,một thứ gì đó khiến cho những người dân phải bàn tán.
Điều
anh muốn làm sau khi về là tìm cô gái,nhưng bố mẹ khuyên anh không nên tìm cô nữa.
Nhưng anh không làm thế được,dù biết giờ tìm đến sẽ chỉ làm hạnh phúc của cô gái bị ảnh hưởng, nhưng anh vẫn tìm. Đơn giản anh chỉ cần một lời giải thích.1 câu nói hết yêu. tìm đến nhà bố mẹ cô gái..ban đầu họ tỏ vẻ không muốn tiếp anh. nhưng họ không thể làm thế. họ vẫn tiếp đón nói chuyện với anh như người thân.
Gặng hỏi mãi.anh mới được bố cô gái đồng ý.dẫn đường đến nơi ở mới của cô gái…….
Vẫn con đường làng quen thuộc của ngày xưa.anh không nghĩ là cô gái lấy chồng gần thế..anh cứ đi.cứ bước theo bước chân bố cô. Và chỉ dừng lại tại bãi đất cuối làng.
Bố cô gái dừng bước và lên tiếng trước một nấm đất đã chớm cỏ xanh:"Có người đến tìm con này"
Anh ngã khụyu xuống..và bật khóc.hiện ra trước mặt anh là một nấm mồ xanh..trên bia ghi tên cô gái,người con gái mà anh thương.
"Anh không tin .anh không tin sao lại có thể như vậy được.anh không tin đâu"
Bố cô gái đứng bên cạnh.cố kìm nén những giọt nước mắt.nhưng ông không thể.. ông khẽ đặt tay lên vai chàng trai và nói:
"Nó mắc bệnh cũng khá lâu rồi cháu à. nhưng nó không muốn cháu biết, nó không muốn cháu phải lo lắng,phải suy nghĩ.. nó muốn viết thư gửi lên cho cháu.nhưng nó thường xuyên phải nhập viện nên nó không viết thư được.điều cuối cùng nó dặn bác và mọi người không được nói… Nó thà để cháu nghĩ nó đi lấy chồng có người khác.còn hơn là cháu biết nó không còn.
Anh bất chợt nhớ lại tấm thiếp cưới mà cô gửi lên cho anh..Sao anh ngu ngốc không nhận ra điều đó sớm hơn.nếu lúc ấy anh không nghĩ ngợi lo lắng.nếu a bình tĩnh hơn .. sắp xếp đổi
chỗ những chữ cái thì tên người con trai trên thiếp chính là tên anh.
Bố cô gái gạt nước mắt nói tiếp:
"Mạnh mẽ,cứng rắn không đựơc khóc một người lính không được yếu đuối mềm lòng………..và phải sống thật hạnh phúc"
Đó là những gì mà nó viết trong lá thư cuối.. nhưng nó không bao giờ đựoc gửi đến cháu.
Chàng trai gạt nước mắt..ôm lấy bia mộ cô gái..anh không khóc .anh gào lớn tên cô gái.nói
vào trong không trung.
"Em nói sẽ đợi anh sẽ chờ anh mà..sao em lại làm vậy.em không giữ lời hứa với anh …
.
.
Anh về đây….Nhưng Em ở đâu?????
.
.
Tiếng nói vang vọng cả 1 khoảng trống mênh mông..đập tan đi cái không gian im lặng u ám ……..