Có câu chuyện kể rằng khi sáng tạo ra thế giới Thượng đế đã dạy cho mọi vật cách duy trì nòi giống. Với con người, Thượng đế đem một người đàn ông và người đàn bà tới cánh đồng và nói: "Các ngươi hãy sống và phát triển giống nòi, một năm sau ta sẽ quay trở lại".
Một năm trôi qua, Thượng đế trở lại vào lúc rạng đông, Ngài thấy người đàn ông và người đàn bà ngồi trước ngôi nhà tranh, quanh họ là đồng lúa chín vàng, cạnh họ là chiếc nôi có đứa trẻ đang ngủ. Họ nhìn nhau trong ánh mắt ngời lên vẻ đẹp mà Ngài chưa từng thấy bao giờ, vẻ đẹp lung linh hơn cả bầu trời, êm ả hơn làn gió, ấm áp hơn cả vầng dương. Ngài run lên vì xúc động:
- Ta tạo ra thế giới nhưng chưa từng tạo ra vẻ đẹp đó, nó sinh ra từ đâu nhỉ?
- Thưa Thượng đế, vẻ đẹp ấy chính là tình yêu đấy ạ.
- Tình yêu là cái gì vậy? – Ngài tiến lại gần con người khẩn khoản: Con người hãy dạy ta yêu đi.
Con người thậm chí không nhận ra Thượng đế đang đặt tay lên vai họ. Họ mải mê nhìn vào mắt nhau.
- Con người kia, các người không muốn dạy ta yêu ư? Vậy thì các người sẽ phải già đi, mỗi giây sẽ lấy đi của nhà ngươi tuổi trẻ và sức lực, để xem 50 năm nữa còn lại gì. Thượng đế thét lên.
Đúng như lời hẹn 50 năm sau Thượng đế quay trở lại. Căn nhà tranh đã được thay thế bằng nhà gỗ, trên cánh đồng trai gái say sưa làm việc và hát ca, bày trẻ ríu rít nô đùa. Trên bậc thềm hai cụ già ngồi sát bên nhau, khi thì nhìn lên bầu trời, khi thì nhìn vào mắt nhau trìu mến. Thượng đế không phải chỉ nhìn thấy tình yêu mà Ngài còn nhìn thấy cả lòng chung thủy. Thượng đế giận dữ: "Tuổi già không trùng phạt được các ngươi sao? Vậy thì các ngươi sẽ phải chết, thân xác bị vùi dưới đất, thịt da sẽ mục nát. Bấy giờ ta xem còn lại gi trong mắt các ngươi".
Vài năm qua đi, Thượng đế đến thật. Ngài thấy cụ ông ngồi bên một nấm đất. Dưới đó cụ bà đang yên nghỉ. Đôi mắt ông cụ u buồn song khoé mắt ánh lên tia sáng không chỉ của tình yêu, của lòng chung thủy mà còn có cả sự hoài niệm quá khứ. Ngài đến sát cạnh ông cụ: "Con người, ngươi cứ giữ lấy tuổi thanh xuân cùng sức mạnh. Ngươi xin gì ta cũng đồng ý. Hãy nhường ta tình yêu đi".
Ông cụ đáp: "Kẻ hạ thần không thể làm vừa lòng Ngài được. Hạ thần không muốn đổi lấy những ân huệ đó. Tất cả không thể so sánh được với tình yêu. Giá của tình yêu quá đắt. Nó chỉ có thể trả giá bằng cái chết mà Ngài thì lại bất tử".
Thượng đế đứng đậy lặng lẽ bỏ đi.
***
Em chẳng biết làm sao để anh hiểu giá trị của tình yêu, em càng không muốn để đến khi chết rồi, ngồi khóc bên nấm mộ mới nhận ra tình yêu đáng giá. Em lại càng không muốn con người sẽ mất đi tình yêu vì thế em đã chạy theo nài nỉ Thượng đế hỏi xem Ngài đã đi đâu sau khi cuộc thương thuyết đổi tình yêu lấy cuộc sống bất tử với ông cụ không thành. Thượng đế không trả lời chỉ mỉm cười đầy ẩn ý như muốn nói cuộc sống sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu.
Chẳng ai biết Ngài đi đâu, nhưng em đoán rằng Thượng đế đi tạo thêm Phản bội, Ích kỷ, Dối trá và Nghi ngờ. Bởi vì Thượng đế nhận thấy ông cụ đang sống trong thời kỳ sơ khai của loài người. Lúc này con Người còn hồn nhiên và đơn giản lắm. Con người sẽ tiếp tục phát triển và tự phức tạp hoá cuộc sống của mình, vậy nên phải có những khó khăn tương ứng để thử thách tình yêu.
Ngài phải xem trong thời hiện đại, con người giữ gìn nuôi dưỡng tình yêu bằng cách nào. Có thể ngài sẽ nghĩ ra cái gì đó hay ho hơn để thương lượng.
Chứ bây giờ hơn ai hết Ngài biết ông cụ nói đúng: Giá của tình yêu quá đắt. Nó chỉ có thể trả giá bằng cái chết mà Ngài thì lại bất tử.
* * *