SốngĐẹp Team - Cộng Đồng Sống Đẹp
Con khỏe không? Ngoài đó lạnh rồi à, mua thêm áo ấm mà mặc.
- Con ăn chưa? Trưa nay nấu món gì ăn? Ăn nhiều vào mà học con ạ.
- Con bao giờ về? Ừ, thôi đợi nghỉ dài ngày hãy về không đi lại thế mệt.
Đó. Những câu hỏi thường trực của cha mỗi khi con gọi về. Chẳng kịp để con hỏi thì cha sẽ nói luôn rằng “Cha khỏe, dạo này mưa ít việc chứ có việc là đi làm, con không được lo lắng, suy nghĩ gì cứ chăm chỉ học tốt là được”. Mỗi lần như thế con gái thắt cả lồng ngực. Con hạnh phúc, con vui, con khóc. Giọng nói của cha tiếp cho con gái thêm bao nhiêu niềm tin và sức lực. Con khỏe mà, con sẽ cố! Con hứa! Cha à.
Ngày còn bé, con luôn được cha cưng chiều nhất. Ai cũng bảo con là cục cưng, là con gái rượu của cha. Đến chị đôi khi cũng phải ghen tị với con bởi cứ hễ cha đi đâu về không nhìn thấy con cũng hỏi, và khi con chạy ra ôm chầm lấy cha cười khanh khách thì chắc chắn cha sẽ nhấc bổng con lên rồi thơm vào má con một tiếng thật kêu.
Con nhớ tết năm con lên 8 cha chở mẹ đi chợ, cha biết con nghiện cái bánh vàng ươm đã có lần cha mang về, cha dặn:
- Con ở nhà ngoan, nghe chị, cha mẹ đi chợ mua bánh mì về cho hai chị em.
Cha mẹ đi rồi, con cứ lăng xăng bên chị, lâu lâu lại hỏi “mẹ gần về chưa chị, cha gần về chưa chị”. Chị phát cáu vì con cứ hay hỏi nhiều, cơm lại chẳng chịu ăn khăng khăng đợi bánh mì. Mãi tới tối mịt, con mới nghe thấy tiếng xe quen thuộc, chạy vội ra đón, con thấy quần áo cha mẹ bị bẩn… Con chững lại nhìn. Mẹ bảo:
- Vào nhà đi con. Bánh mì ở giỏ xe kìa. Và rồi dường như mẹ nhận ra con đang nhìn những vết bẩn, mẹ nói:
- À, trời mưa đường bẩn đấy, cha mẹ không sao.
Thế thôi, con lại ngây ngô nhảy nhót cùng túi bánh. Con mang bánh mời cả nhà và ngồi vào lòng cha ăn một cách ngon lành. Con đưa tay đút miếng bánh vào miệng cha, cha mỉm cười và bảo con ăn nhiều vào, cha không ăn. Con gái ngây ngô, khờ dại chỉ biết đùa vui mà không biết rằng chính vì quay xe lại mua bánh cho con, đường vào quán bánh trơn trượt, xe lại chở đầy đồ làm cha mẹ con bị ngã.
Lớn hơn chút nữa là những cái vỗ vai động viên con gái. Con nhớ lần con trượt học bổng học giỏi chỉ vì thiếu 0,1 điểm. Con khóc tức tưởi, không biết phải nói thế nào. Thì ở đầu dây bên kia, giọng cha đã vỗ về “Thôi con, làm sao phải khóc nào, con đã cố gắng hết mình rồi, kì này chưa được thì cố gắng kì sau, cha tin con làm được. Không khóc nữa, nghe không.”. Lời cha nói càng làm con òa khóc to hơn, con xin lỗi trong tiếc nấc bởi con cố lắm, con muốn cha vui vì thành tích học tập của con nhưng con đã không làm được.
Sáu năm trước, trong một lần đi làm về, cha đi đúng đường nhưng người ta say rượu đâm vào làm cha của con chịu đau, cả tháng trời nằm viện. Xuất viện nhưng sức khỏe của cha yếu đi, con thương cha nhiều lắm. Ước chi lúc đó con có thể đau thay cha, ốm thay cha, con nguyện được như thế cha à.
Hà Tĩnh quê mình là mảnh đất luôn phải oằn mình vì thời tiết, thiên tai. Nắng đến cháy da, và rét buốt tận xương tủy. Vậy mà cha kính yêu của con vẫn phải thức dậy mỗi sớm để đi làm. Cuốc cày, làm thợ mộc, làm thợ nề,… cứ hễ có công mà làm là cha lại đi không quản khó nhọc. Ốm đến không bước nổi cha mới chịu ở nhà, nhưng lòng vẫn nôn nao không yên. Con gái nhỏ bé chẳng thể giúp được cha điều gì, ở nơi xa con chỉ biết cầu mong cha luôn mạnh khỏe.
Mẹ! Mẹ là người phụ nữ, người mẹ tuyệt nhất trần gian. Con biết mẹ yêu thương chúng con lắm. Tình yêu của cha con mình, sự săn sóc, chạy chữa khắp nơi vẫn không thể níu mẹ ở lại trước sự nghiệt ngã của số phận. Mẹ đi xa, cha vừa làm cha vừa là mẹ ôm ấp, vỗ về, răn dạy chúng con nên người. Có chị em con của ngày hôm nay là từ công dưỡng dục của cha của mẹ.
Con muốn dành tới cha – người đã bao năm thay mẹ dẫn bước chúng con tình yêu và lòng kính trọng vô hạn. Con tự hào, hãnh diện khi được là con của cha. Người cha vĩ đại nhất trong lòng chúng con!