Luôn có một người gác ghi ngồi trong cái lán nhỏ bên bờ sông làm nhiệm vụ điều khiển cần gạt để xoay chốt ghi vào đúng vị trí mỗi khi con tàu đi qua.
Một buổi tối nọ, như mọi lần, người gác ghi đang ngồi chờ chuyến tàu cuối cùng trong ngày giữa ánh trời chạng vạng tối, từ xa ông đã nhìn thấy ánh đèn tàu rọi tới.
Ông bước đến bên thanh ghi và chờ cho tới lúc đoàn tàu đi đến vị trí được quy định thì bắt đầu vặn chốt xoay cầu. Ông xoay cây cầu vào vị trí như mọi lần, nhưng rồi ông kinh hoàng khi phát hiện, cái chốt ghi đã hỏng.
Nếu không giữ chắc chắn được cây cầu ở đúng vị trí, nó sẽ đung đưa lên xuống và khi đoàn tàu đi qua, chắc chắn sẽ bị trật khỏi đường ray rồi lao xuống sông. Đây lại là đoàn tàu khách chở rất nhiều người.
Người gác ghi liền xoay cây cầu sang ngang rồi vội vã chạy sang bờ bên kia, ở đó có chiếc ghi bằng đòn bẩy để giữ chốt cầu theo cách thủ công. Ông sẽ phải giữ thật chắc cái đòn bẩy khi con tàu đi qua.
Lúc này, ông đã nghe thấy tiếng rầm rập lao tới của đoàn tàu, ông nắm chặt chiếc đòn bẩy, nghiêng về phía sau, dồn toàn lực lên nó để đóng chốt giữ chặt cây cầu. Ông cứ liên tiếp dồn lực như thế để giữ chốt. Biết bao nhiêu sinh mạng đang phụ thuộc vào sức lực của ông lúc này.
Bỗng đúng lúc đó, ông nghe thấy tiếng gọi từ phía cái lán nhỏ bên kia sông vọng tới, tiếng gọi làm máu trong người ông như đông cứng lại: “Bố ơi, bố đâu rồi?”. Cậu con trai bốn tuổi đang lẫm chẫm lên cầu để tìm ông.
Ngay lập tức ông thét lên: “Chạy đi! Chạy đi con!” Nhưng con tàu đã đến quá gần, đôi chân bé nhỏ chẳng thể thoát kịp nữa. Người đàn ông gần như đã định vứt bỏ chiếc đòn bẩy đang ra sức giữ chặt để chạy tới chụp lấy đứa con nhỏ, giành khỏi lưỡi hái tử thần.
Nhưng rồi ông hiểu rằng nếu làm thế, ông sẽ không quay lại kịp để giữ đòn bẩy nữa. Hoặc là toàn bộ những người trên tàu hoặc là đứa con nhỏ của ông phải chết.
Một giây quyết định lướt qua óc. Và rồi đoàn tàu tiếp tục lướt qua vùn vụt, an toàn. Không ai trên tàu biết rằng có một thân thể nhỏ bé đã bị nghiền nát tàn nhẫn dưới sức nặng của con tàu trên đà lao tới.
Không ai hay biết có một dáng hình đầy thương cảm của người đàn ông đang thổn thức, vẫn giữ chặt đòn bẩy chốt cầu sau khi con tàu đã đi qua rất lâu.
Và cũng không ai hay những bước chân thê lương nhất trong cuộc đời người gác ghi trên con đường về nhà để báo cho vợ biết về cái chết thương tâm của đứa con trai bé nhỏ…
Dương Kim Thoa (dịch)